Quận chúa cũng đứng dậy, nhận lấy điểm tâm.
Tứ Nương lại nói:
- Vương gia nhà chúng ta cứ thích đẫy đà một chút.
Nghe được lời này, Hoàng hậu ngồi bên cạnh cầm lòng không đậu mà xê dịch mông đang ngồi trên đá của mình, từ sau khi sinh hai hoàng tử, nàng thật sự đã béo hơn trước khi xuất giá rất nhiều.
Hoàng hậu không có nghĩ đến phương diện kia, bởi vì nàng chính mắt chứng kiến quan hệ giữa Hoàng đế và Bình Tây Vương, nàng nói chuyện với Tứ Nương cũng giống như những người vợ trong dân gian tán gẫu, mỗi ngày đều không chút kiêng kỵ gì, dù sao nàng cũng quý trọng một người có thể cùng mình tùy ý nói chuyện phiếm.
Nhưng quận chúa thì không nghĩ như vậy, nàng đã thay đổi, trở nên chủ động cúi đầu, chủ động dập đầu, chủ động nể mặt hai nam nhân đứng trước đó.
Nhưng cũng không có nghĩa là nàng sẽ chấp nhận những “từ ngữ khinh bạc” này đâu, chung quy bốn nữ nhân ở đây, một Hoàng hậu hai Vương phi, chỉ có một mình nàng còn chưa xuất giá.
Nói đến cùng, Lý Thiến này, trong xương cốt vẫn là Lý Thiến đó.
- Dáng người của vương phi, Vương gia hẳn rất thích, còn xin Vương phi ăn nhiều một chút.
Nói rồi, thừa lúc nhận lấy điểm tâm, Lý Thiến hơi phát lực trong tay, muốn mượn cơ hội đẩy Tứ Nương trở về trên ghế, tốt nhất là nhẹ nhàng ngã xuống, để nàng ăn chút mệt rồi nhăn mặt.
Cùng bổn quận chúa làm điều này, bổn quận chúa chính là biết chút võ công.
Chỉ tiếc rằng quận chúa chơi sai người rồi.
Nói đến chiến trường giữa các nữ nhân, Tứ Nương nói bản thân thứ hai, cũng không ai dám giành thứ nhất, đáng tiếc lần này Hùng Lệ Thiến không cùng vào kinh, nếu đứng bên cạnh, bảo đảm không nhịn được mà cười ra tiếng.
- Ai da.
Tứ Nương kêu nhỏ một tiếng, thân thể ngửa ra sau, rồi trong phút chốc, hai sợi tơ cuốn lấy tay quận chúa, phát ra một lực khiến quận chúa không thể ngăn cản, kéo nàng ngã xuống.
Quận chúa cảm thấy bản thân biết võ công, đương nhiên có thể một anh khoẻ chấp mười anh khôn, ở ngoài cuộc trong vòng nữ nhân.
Không ngờ tới chỉ có hai người Tứ Nương và Phiền Lực mới vừa thăng cấp Ma Vương, Ma Vương tứ phẩm.
Nói cách khác, quận chúa đang giáp mặt khiêu khích một vị… cường giả tam phẩm.
Không hề ngoài ý muốn, quận chúa mất cân bằng, Tứ Nương thì vững vàng mà ngồi xuống, ngược lại chủ động vươn tay tiếp quận chúa.
Quận chúa ngã vào trong lòng của Tứ Nương, nằm nghiêng.
- Chao ôi, sao muội muội lại không cẩn thận như vậy chứ.
Tứ Nương cười nói.
Hoàng hậu bên cạnh không biết võ công cũng mở miệng nói:
- Đúng vậy, cẩn thận một chút.
Quận chúa muốn giãy giụa đứng dậy, bắt đầu ngưng tụ khí huyết.
Nhưng bàn tay của Tứ Nương đặt ở sau lưng sờ một cái, khí huyết vừa mới ngưng tụ nháy mắt bị đánh tan, quận chúa phát ra một tiếng rên khẽ, tiếp tục ghé vào trong lòng của Tứ Nương.
Đầu ngón tay Tứ Nương gõ lên, một con ong được bện từ sợi tơ sinh động như thật bay ra, trong tầm mắt của Hoàng hậu và Y Cổ Na vòng một vòng ra sau, dừng lên mông của quận chúa.
- Cẩn thận!
- Cẩn thận!
Hoàng hậu và Y Cổ Na lập tức kêu lên.
Tứ Nương cũng hô một tiếng “Cẩn thận”, ngay sau đó một cái tát không chút lưu tình trực tiếp vỗ vào mông của quận chúa.
- Chát!
Một cái tát này của Tứ Nương đã có chú ý, một cái tát chia ra mười thành lực, trên đường đã tan mất năm phần, dừng trên da thịt cũng chỉ còn ba phần, hai phân khác thì phân tán đi, khi đầu ngón tay rút ra lại lập tức run rẩy, giữ lại lực đạo của sợi tơ lúc trước, lấy một lượng sức mạnh bị kìm hãm trước đó khiến cho hơi run.
Ngay lập tức, quận chúa chỉ cảm thấy hơi tê dại, giống như có vô số con kiến đang nghịch ngợm sờ soạng quanh cơ thể mình, đau, rất đau, thoải mái, vậy cũng rất thoải mái.
Thậm chí, không nhịn được, vậy mà phát ra một tiếng rầm rì dài nhưng đứt quãng trong miệng nàng…
Cảnh còn người mất, vầng sáng lưu chuyển.
Nhớ năm đó sau cái đêm Chủ thượng mang theo A Trình và Tam Nhi vào doanh trại của dân thường, bị quận chúa triệu kiến.
Chủ thượng quỳ gối trước mặt quận chúa, sau khi từ chối đề nghị làm nô tì của quận chúa, trên mặt nữ nhân này còn lộ ra vẻ khinh thường nhàn nhạt.
Lúc ấy, quận chúa đối với bọn Chủ thượng và Ma Vương vừa mới mở khách điếm ở thành Hổ Đầu mà nói, thật sự là trời.
Nhưng bây giờ, làm trò trước mặt Hoàng hậu, ta sẽ đánh mông ngươi, như thế nào? ͏
Sau một cái tát, quận chúa đã đỏ mặt, Tứ Nương lại duỗi tay bóp chết con“ong mật” kia, ném sang một bên cười nói:
- Gầy thật, cũng không đánh sóng dậy được.
Nói rồi, Tứ Nương lại cúi đầu, kề miệng đến cổ của quận chúa, đồng thời, tay lại bao lấy chỗ tròn tròn nhô lên của quận chúa xoa nhẹ, nói:
- Ăn nhiều một chút, hiểu không?
Đây là uy hiếp.
Ngày xưa quận chúa từng bị Cơ lão lục và Trịnh Phàm gọi là “Nữ nhân điên”, lần này rốt cuộc rơi vào tay vương giả chân chính.
Bất đắc dĩ, quận chúa cắn môi dưới, trả lời:
- Thiến Nhi đã hiểu, cảm ơn tỷ…
- Chát!
Hoàng đế dẫn theo Trịnh Phàm đi vào một tòa thiên điện, bên trong có một chiếc ghế dựa.
Dường như sợ có người tranh đoạt với mình, Hoàng đế đi trước một bước ngồi lên, sau đó nằm xuống, ghế dựa khẽ lắc qua lắc lại.
Ngay sau đó, Hoàng đế lại chỉ chỉ cái nôi bên cạnh như cái xích đu, nói:
- Ngươi ngồi đó đi, đây là dựa theo bố trí ở trong nhà ngươi lúc trước, nhưng ngồi không cảm thấy thoải mái như vậy, ngồi sâu, chân cũng không chạm đất.
Trịnh Phàm đi đến trước cái nôi xích đu, đứng đó, vươn tay, đẩy cái nôi một cái.
Cái nôi đong đưa trước sau, trước, sau, trước, sau.
Hoàng đế ngồi trên ghế dựa nhìn sang bên này, trên mặt lộ vẻ không thể tin được, không nhịn được mắng:
- Họ Trịnh, ngươi con mẹ nó thật sự là một nhân tài!
Bình Tây Vương gia rất bình tĩnh mà trả lời:
- Eo không tốt, không thể chịu được mà thôi.
- Ngươi đánh rắm!
- Nếu như eo tốt, mọi thứ đều có thể, vạn vật đều có thể dựa vào, khắp chốn nhân gian đều dựa theo, chỉ có không làm được, nào có không thể được?
- …
Hoàng đế.
Ngụy công công xếp một cái ghế dựa tới, Trịnh Phàm rất tự nhiên mà ngồi xuống.
Lúc này, mấy cung nữ cùng hoạn quan cầm những thứ giống như son phấn đi đến cạnh ghế dựa của Hoàng đế, bắt đầu giúp Hoàng đế trang điểm.
Mới đầu, Trịnh Phàm còn tưởng đây là để Hoàng đế có nét mặt rạng rỡ trong yến tiệc, nhưng dần dần hắn phát hiện không phải như vậy.
Mặt Hoàng đế được cố ý vẽ đến mức trắng bệch, thậm chí làn da bên ngoài long bào cũng cố tình sửa đổi, có vẻ… già nua một ít, đến cả chi tiết móng tay cũng không buông tha.
- Làm gì vậy?
- Họ Trịnh, không phải ngươi đặt tai mắt trong kinh thành hay sao?
Hoàng đế hỏi ngược lại.
- Tốn thời gian như vậy làm gì?
- Thật sự không có?
Trịnh Phàm vươn tay chỉ Ngụy công công đứng bên cạnh:
- Ngụy công công.
- …
Ngụy công công.
Hoàng đế mỉm cười, nói:
- Từ hai tháng trước lúc quyết định ngươi sẽ tới kinh thành, ta đã cố gắng giảm bớt số lần bản thân lộ diện, cho dù lộ diện cũng sẽ cố ý trang điểm một chút. Ở trong mắt rất nhiều đại thần thân cận, trẫm sắp không được nữa rồi. Lời đồn này hẳn đã truyền đi, chẳng qua còn chưa khuếch tán ra dân gian. Lần này ngươi vào kinh, ở trong mắt không ít trọng thần, là có ý gửi gắm của trẫm. Nói ngắn gọn, chính là an bài hậu sự.
- Giày vò mù quáng.
Người mù đảm bảo với Trịnh Phàm, hoạt động sẽ rất thuận lợi, nguy hiểm có thể giảm đến mức thấp nhất, cho nên ở trong lòng Trịnh Phàm, lần này chỉ là một quá trình.
- Trẫm là Hoàng đế, trẫm sẽ chịu trách nhiệm, nếu không chuẩn bị trải chăn trước một ít, lỡ như thật sự có cái gì ngoài ý muốn, nên xử lý cục diện như thế nào? Sớm ra ngoài hóng gió, thân thể không được, Trịnh Phàm ngươi chính là người ta đã khâm định để gửi gắm, đến lúc đó bất luận muốn làm cái gì, đều danh chính ngôn thuận.
- Được rồi được rồi.
Trịnh Phàm xua tay.
- Ngụy công công, trà đâu?
- Đây, Vương gia.
Ngụy công công lập tức dâng nước trà lên.
Trịnh Phàm nhấp một ngụm, đặt chén trà xuống, nhắm mắt lại, giống như đang nghỉ ngơi.
Nhưng hắn vẫn mở miệng nói:
- Cũng làm khó ngươi rồi.
Sự việc đi đến một bước này đã không thể nói Hoàng đế cố ý diễn kịch vì “giao tình” nữa, hoặc là nói, khi đã cho đi tất cả trên tất cả, có phải diễn kịch hay không cũng đã không còn quan trọng nữa.
Từ xưa đến nay, đế vương có thể đặt quyền lực trên long ỷ, thành thật với nhau đến mức độ này, đoán chừng chỉ có duy nhất một mình Cơ lão lục mà thôi.
Đương nhiên, ở đây cũng có yếu tố bên trong khiến mình không giống những những quyền thần đó, nhưng về bản chất, Cơ Thành Quyết quả thật đã kế thừa lòng dạ cùng khí phách của tiên đế. ͏