Không hổ là người con trai giống phụ hoàng nhất.
Hoàng đế còn đang được trang điểm, hắn mở miệng nói:
- Họ Trịnh, ngươi nói xem ta có phải là một Hoàng đế tốt hay không? Ý ta là, những chuyện mà vài năm sau chúng ta muốn làm, sẽ có chuyện gì.
- Gần quá sẽ không nhìn thấy, có khoảng cách mới tạo nên vẻ đẹp.
- Câu nói hay lắm.
Hóa trang xong rồi, Hoàng đế đã ngủ.
Bình Tây Vương đang ngồi trên ghế cũng ngủ.
Ngụy công công cầm một cái chăn, nhẹ nhàng đắp lên cho Hoàng đế, sau đó cầm thêm một cái chăn nữa, cũng đắp cho Bình Tây Vương.
Kế tiếp, Ngụy công công đi tới cửa, đứng đó.
Sau nửa canh giờ, gần đến giờ rồi.
Ngụy công công trở về, lúc chuẩn bị gọi Bình Tây Vương tỉnh dậy, lại nhìn thấy Bình Tây Vương đã mở mắt ra, vén chăn lên.
Hắn đứng dậy, đi đến cạnh ghế dựa, nhìn Hoàng đế đang nằm trên đó, có “vẻ như ốm yếu”.
Đột nhiên, có cảm giác không thật.
Nửa năm trước lúc rời khỏi Tấn Đông, Hoàng đế ngồi trên xe ngựa đã từng nói:
- Trẫm không tin số mệnh, bởi vì trẫm cảm thấy cái gọi là thiên mệnh, không đặc sắc bằng họ Trịnh ngươi!
Thật ra Trịnh Phàm cũng cảm thấy, trên đời này, nếu không có Cơ Thành Quyết, dường như có rất nhiều chuyện cũng trở nên tẻ nhạt vô vị.
Thậm chí ngày sau bình sở diệt Càn, cũng không mang đến cho người ta cảm giác kích động.
Nam nhân mồ hôi ướt đẫm bên ngoài, kiếm một số bạc, về đến nhà ăn một miếng cơm nóng, lại giao tiền bạc vào tay vợ, khi đó sẽ có cảm giác thỏa mãn cùng tự hào, ngoại trừ chuyện này, thì dù có chịu khổ mệt mỏi đến mấy, cũng không tính là gì.
Ngày sau khi bản thân xuất chinh, ngồi trên long ỷ phía sau không phải Cơ Thành Quyết, mà là Cơ Truyền Nghiệp, dường như cũng ít đi một tia hy vọng, ngẫm lại cũng thấy nhạt nhẽo.
Hoàng đế đang ngủ say.
Có chuyện, Trịnh Phàm không biết, Hoàng hậu biết.
Đó chính là khi Trịnh Phàm vào kinh ở trong vương phủ lúc trước, hoặc là lúc bọn họ đến Tấn Đông ở Bình Tây Vương phủ, Hoàng đế luôn cảm thấy rất an tâm, ngủ rất ngon giấc.
Nhìn thấy Hoàng đế ngủ ngon đến như vậy, Trịnh Phàm không khỏi cũng bị gợi lên một chút ôn nhu.
Ngụy công công đứng bên cạnh, chú ý biểu tình trên mặt Bình Tây Vương gia, trong lòng cảm khái, nghĩ tới đây là quan hệ tri kỷ không phải huynh đệ lại còn tốt hơn huynh đệ.
Bệ hạ cùng Vương gia, quả thật là…
Ngay sau đó, Ngụy công công ngây ngẩn cả người, bởi vì hắn nhìn thấy Bình Tây Vương ngồi xổm xuống, tiến đến trước mặt Hoàng đế đang ngủ say, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu to:
- A!
- A a a a a a a!!!!!!!
- Bình bịch!
Hoàng đế bị dọa đến mức trực tiếp lăn xuống từ trên ghế dựa.
Phải biết rằng ngày thường trong cung đều rất yên tĩnh im lặng, các cung nữ hoạn quan cũng không được phép chơi đùa đùa giỡn, mỗi lần lúc Hoàng đế nghỉ ngơi, Ngụy công công sẽ canh cửa đón gió.
Cho nên, lúc Hoàng đế ngủ, đây vẫn là lần đầu tiên bị “sợ hãi” như vậy.
Hoàng đế bò dậy từ trên mặt đất, mắng Trịnh Phàm:
- Họ Trịnh, ngươi bị bệnh à!
Bình Tây Vương gia không có chút giác ngộ nào đối với việc làm phiền đến thánh giá, hỏi ngược lại:
- Ngươi nhìn ngươi đi, lớp trang điểm trên mặt cũng bị nước miếng của mình làm bẩn, dọa một chút cũng tốt, coi như giúp ngươi hoá trang.
- Họ Trịnh, trẫm liều mạng với ngươi!
Hoàng đế giả vờ muốn xông tới, Ngụy công công vội vàng tiến lên ôm Hoàng đế lại:
- Bệ hạ bớt giận, bệ hạ bớt giận!
Một bên khác, Vương gia cuốn ống tay áo lên, bóp bóp nắm tay.
Trên đời này, Võ Phu tứ phẩm có thể được gọi là đại tông sư, khai tông lập phái cũng không thành vấn đề, thưa thớt thì thưa thớt, nhưng không tính là hiếm lạ.
Nhìn từ cổ chí kim, có mấy Võ Phu tứ phẩm có thể có cơ hội đánh Hoàng đế đương triều chứ?
- Tới tới tới, đúng lúc thêm chút hoá trang nữa, tốt nhất làm ra chút máu bên trong, lúc này có thể lấy giả thành thật.
- Trịnh Phàm, ông tổ ngươi!
… …
Đại tiệc bắt đầu.
Bàn ăn, vẫn luôn là chỗ quy tắc được chú trọng nhất.
Quan cấp nào ngồi chỗ nào, nha môn nào ngồi chỗ nào, huân quý nào ngồi chỗ nào, tông thất nào ngồi chỗ nào, đều được sắp xếp và bố trí rõ ràng từ trước.
Rượu và món ăn gì đó đã sớm đưa lên, nhưng có rất ít người đụng đũa, yến tiệc trong cung, từ trước đến nay không phải chỗ để ăn, trước khi tới mọi người đã lót bụng ở nhà từ sớm. ͏
Sau đó, là một đám các lão Nội Các ngồi vào vị trí.
Mao Minh Tài từng là thái thú ở Dĩnh Đô, bây giờ đã là thủ phụ Nội Các, ở sau lưng hắn tổng cộng còn có sáu vị các lão trọng thần.
Sau khi tân quân kế vị, đã thực hiện nhiều sự thay đổi ở triều đình, quan trọng nhất là thiết lập và sửa chữa Nội Các.
Bây giờ, Lục Bộ đã gần như trở thành trợ thủ của Nội Các.
Một đám văn võ đứng lên gặp gỡ các lão chư vị, mọi người hòa nhã chào hỏi lẫn nhau.
Đợi đến khi bọn các lão vào tòa, Đại Yến đại tông Mẫn An Bá Cơ Thành Lãng dẫn theo các huynh đệ tới.
Về mặt đối đãi với các huynh đệ của mình, Hoàng đế tỏ ra rất khí phách.
Bây giờ Đại hoàng tử đang lãnh binh ở Nam Vọng thành, gần như chưởng quản toàn bộ phòng tuyến ở phía nam của Đại Yến, ngay cả Lý Lương Thân cũng chỉ là trợ thủ dưới trướng của Đại hoàng tử.
Nhị hoàng tử cũng chính là Mẫn An Bá hiện giờ, cũng đã từng là Thái tử, nhậm tông chính cùng với cái danh bá tước có thể nhìn ra sự chế nhạo của Hoàng đế đối với vị đối thủ này.
Nhưng chế nhạo thì chế nhạo, Hoàng đế lên ngôi mấy năm qua, nhưng lại không cố tình gây sự, đủ loại ân oán năm đó cũng đã bỏ qua.
Hiện giờ Tứ Hoàng tử Cơ Thành Phong nhậm chức ở Bộ Binh, nhưng chỉ là một chức quan nhàn nhã, Hoàng đế thường xuyên sai người ban một ít sách cho hắn, ý là để hắn tu thân dưỡng tính hơn.
Ngũ hoàng tử Cơ Thành Mân, dựa vào công lao tu sửa đê điều mấy năm trước, đảm nhiệm thị lang của Công Bộ.
Thất hoàng tử Cơ Thành Tố đã trưởng thành rất nhiều, hiện tại không có làm chuyện gì sai, hơn nữa, Hoàng đế cũng chính miệng nói với bên ngoài, thất đệ này của mình, tâm tư quá nặng.
Triều đình Yến Quốc đã trải qua một cuộc thanh tẩy lớn của tiên đế, với các cuộc chiến tranh không ngừng mấy năm nay với bên ngoài, phần lớn quan địa phương có chiến công bắt đầu tiến vào trong kinh, không khí trên triều đình vẫn rất tốt.
Thêm nữa, dân Yến không còn vẻ thiếu tự nhiên mà dân Càn ưa thích.
Sáu huynh đệ của Hoàng đế, ngoại trừ Đại hoàng tử là quân công hầu ngoại, Thái tử bị phế, Nhị hoàng tử điện hạ được sắc phong bá tước, các huynh đệ còn lại cũng đều là bá tước.
Các triều thần nhìn thấy kết quả như vậy cũng cảm thấy rất vui, mấy năm nay tài chính triều đình căng thẳng, khai đao với tông thất, giảm chi tiêu ở những chỗ này, đương nhiên là vui mừng.
Hoàng đế châm biếm cùng trách móc các huynh đệ rất nặng nề, ngay cả những lão thần có danh vọng nhất cũng làm như không thấy, nên mỉa thì mỉa, nên trực tiếp đoạn tuyệt con đường làm quan cùng sức ảnh hưởng chính trị thì trực tiếp đoạn tuyệt, để sau này các ông lớn không thể gây thêm phiền toái.
Còn nữa, Hoàng đế đã có hai vị hoàng tử, đã có người kế tục, lập nước đã lập, đám tông thất tốt nhất nên cút xa bao nhiêu thì xa…
Thế nhưng, tuy trong lòng nghĩ như vậy, nhưng khi phê chuẩn huynh đệ thiên tử vào trong, tất cả mọi người đều rất nhiệt tình.
Kế tiếp, là Thái tử điện hạ và thế tử Tĩnh Nam Vương cùng nhau đi vào.
- Bái kiến Thái tử điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!
- Bái kiến thế tử điện hạ, điện hạ phúc khang!
Năm đó tại đại điển phong vương của Trịnh Phàm, Hoàng đế đã hạ chỉ nhận thế tử Tĩnh Nam Vương làm nghĩa tử, để Thái tử bái vị đại huynh này, cho nên trên ý nghĩa nghiêm túc, Thiên Thiên không chỉ có thân phận thế tử, còn được coi như là nửa thành viên của thiên gia.
Thế nhưng tất cả mọi người đều hiểu rằng hôm nay thế tử điện hạ có thể song song đi vào cùng Thái tử, không chỉ đơn thuần là dựa vào di trạch Tĩnh Nam Vương để lại, chủ yếu vẫn là dựa vào thân phận “trưởng tử” của Bình Tây Vương gia.
Thế nhân đều biết, người Bình Tây Vương gia thương yêu nhất, chính là vị con nuôi này!
Sau đó, là Hoàng hậu nương nương cùng Bình Tây Vương phi tiến vào, đi theo phía sau là Trấn Bắc Vương phi cùng quận chúa của Trấn Bắc Vương phủ.
Theo lý thuyết, Hoàng hậu hẳn đi phía rước mặt, Tứ Nương cùng Y Cổ Na đi cùng với nhau.
Nhưng Hoàng hậu lôi kéo Tứ Nương cùng đi với nhau, Tứ Nương cũng không từ chối, dựa theo trình độ nhất định mà nói, nàng hiểu rõ sự tự tin của Tấn Đông hiện giờ hơn nam nhân nhà mình.
Quận chúa không có tư cách đi cùng, Y Cổ Na cũng rất tự giác đi theo phía sau.
- Chúng thần bái kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế! ͏