Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2668 - Chương 2668. Không Dám

Chương 2668. Không dám
Chương 2668. Không dám

- Chúng thần không dám!

- Chúng thần sợ hãi!

- Trời phù hộ bệ hạ, trời phù hộ Đại Yến!

- Bệnh này của trẫm đã tốt lên rồi, muốn nghỉ ngơi trong hậu viên này thêm, kết quả Nhiếp Chính Vương nói với trẫm, thời gian này tên Lục Băng này bè cánh đấu đá, lấy việc công trả thù riêng gì đó, làm càng ngày càng quá đáng. Ngụy Trung Hà.

- Có nô tài.

- Truyền chỉ ý của trẫm, Lục Băng lộng quyền, tội ác tày trời, lập tức tước bỏ hết tất cả chức vị của Lục Băng, tịch thu gia sản Lục gia. Lão tổ tông Lục gia sắp xếp cho tốt, người còn lại của Lục gia đều nhốt vào nhà lao.

- Nô tài tuân chỉ.

- Ngoài ra, truyền thêm một chỉ ý, nói với các quan viên ở trong Kinh thành và các nơi bị Mật Điệp ty bắt vào ngục đợt này, là Nhiếp Chính Vương cầu tình nên mới có thể khiến bọn họ tránh được tội ác của Lục Băng. Trẫm niệm tình bọn họ chịu dọa sợ, cho phép ở nhà điều dưỡng, bổng lộc phát như thường, dưỡng thật tốt ba tháng cho trẫm. Chuyện của Lục Băng là sơ suất của trẫm, trẫm sẽ bồi thường bọn họ thật tốt.

Ba tháng nhàn rỗi ở nhà, cho dù ba tháng sau phục chức, trong nha môn cũng không có vị trí của bọn họ nữa.

Đây cũng là nguyên nhân rất nhiều quan viên cho dù cha mẹ chết cũng hy vọng “đoạt tình” không về quê “chịu tang”.

Người đi thi chắc chắn trà sẽ nguội, rời khỏi vị trí muốn trở lại thi quá khó.

Các đại thần đồng thanh nói:

- Bệ hạ nhân từ!

- Bệ hạ nhân từ!

- Nhiếp Chính Vương, đẩy trẫm đi dạo tiếp.

Trịnh Phàm đẩy Hoàng đế đi dọc theo sông nhỏ phía trước.

- Cảm động không?

Hoàng đế hỏi.

- Ha.

- Nếu cái gì ta cũng không nói, cái gì cũng không làm, những món nợ này đều tính lên đầu ngươi, đến lúc đó chính là bệnh của trẫm khỏi hẳn, kịp thời ngăn cản Nhiếp Chính Vương phát điên. Rồi đuổi Nhiếp Chính Vương về Tấn Đông. Chẹp chẹp chẹp, kịch hay biết mấy.

- Thực ra ta từng muốn làm như vậy, nhưng ta cảm thấy bản thân thiệt rồi. Họ Trịnh, lần này ngươi được lắm, thật sự định không nói gì cả, gánh tội danh này thay ta sao?

- Lười nói.

- Được rồi.

Hoàng đế giơ bàn tay ra, xòe năm ngón, sau đó lại gập một ngón trong đó lại, biến thành bốn ngón.

- Ban đầu, trước khi phụ hoàng băng hà từng ra lệnh cho Trấn Bắc Vương và Tĩnh Nam Vương, lại đánh gãy sống lưng trăm năm của Man tộc. Bốn năm, bốn năm, cho ta thêm thời gian bốn năm. Trịnh Phàm, huynh đệ hai ta khiến cả Chư Hạ biến thành một màu sắc! Ngươi tới, chọn một màu, ngươi cảm thấy cái nào đẹp?

- Đen.

Một thương đội đến từ đất Yến, chở đầy ắp hàng hóa rời khỏi Phụng Tân thành từ sáng sớm, đi về phía Tây cuối cùng cũng dừng lại sau một buổi sáng.

Theo quy định của Vương phủ, chỉ cần là thương đội đi lại ở Tấn Đông, không những phải đối chiếu thân phận lúc nhập cảnh, lúc ra vào cần phải kiểm kê hàng hóa thu thuế. Đồng thời lúc cắm trại bên ngoài cần phải chọn điểm trạm dịch gần đó, cũng tức là bảo trại, cho dù gặp thời tiết cực đoan như mưa to gió lớn, mặc dù cho phép tạm thời cắm trại nhưng phải sai người thông báo với bảo trại gần đó, nếu không đều sẽ bị xử lý như gian tế.

Chưởng quỹ thương đội đích thân đến bảo trại tìm giáo úy đóng giữ để làm đăng ký, các thủ hạ khác cũng bắt đầu dựng lều trại, bắt đầu chuẩn bị bữa tối.

Thương đội rất ghét Tấn Đông, vì ở đây cần phải tuân thủ các loại quy củ.

Thương đội lại cũng rất thích Tấn Đông, vì ở đây ai cũng cần phải tuân thủ quy củ.

Còn về những người làm thuê của thương đội này, ngày tháng thoải mái nhất của bọn họ chính là lúc ở địa giới của Tấn Đông, buổi tối nghỉ ngơi là nghỉ ngơi, ngủ là ngủ, không cần lo vấn đề an toàn gì. Đợi đến khi rời khỏi địa giới Tấn Đông thì chính là ban đêm cũng phải thay phiên đi ngủ cũng sẽ không cảm thấy yên tâm thật sự.

- Lão Lư, trưởng kíp tìm ngươi.

- Ồ, được.

Lúc này, nắp hòm trên một xe ngựa bị đẩy ra, một tiểu cô nương lén lút nhìn ra bên ngoài, rồi lật ra khỏi hòm. Ngay sau đó lại có một tiểu nam hài trên ấn đường có một nốt ruồi đỏ cũng ở bên trong lật ra ngoài.

Tiểu cô nương trông rất đáng yêu, tinh xảo như búp bê, trên lưng đeo một túi vải dài mảnh, có hơi không quá cân đối với vóc dáng của nàng.

Trên mặt thiếu niên có chút vẻ cao ngạo, trên người không thấy bao nhiêu khí chất xanh tươi, ngược lại cho người ta chút cảm giác u ám ớn lạnh.

- A đệ, mau tới ăn.

Tiểu cô nương nhảy xuống xe ngựa, trên đống lửa đang nấu một nồi thức ăn nhỏ, cầm muỗng lên quấy rồi múc một bát, là thịt kho khoai tây. ͏

- A đệ, này, đói rồi đúng không, mau ăn đi.

Tiểu cô nương đưa bát đầu tiên cho đệ đệ.

Thiếu niên dường như hơi không biết làm thế nào, nhận lấy bát đũa.

Tiểu cô nương lập tức lại múc một bát cho mình, rồi ngồi xuống, nàng thật sự rất đói rồi, nên bắt đầu ăn ngay lập tức.

Thiếu niên nhìn tỷ tỷ ăn như hổ đói, hơi bất đắc dĩ lắc đầu, nghiêng người, nửa quỳ.

Hắn để lại bóng lưng cho a tỷ của mình, mặt quay về phía có thể sẽ có người đến, cho dù là lúc đang ăn cũng sẽ không nhìn bát trong tay của mình.

Hai người còn chưa ăn được bao lâu, người ở đây nấu bữa tối lúc trước đã trở về rồi.

Tiểu cô nương phồng miệng, nhìn thức ăn còn chưa ăn xong trong bát, vẻ mặt lưu luyến.

Thiếu niên thì bưng bát đũa, bóng người chợt nghiêng, hiện ra một thiết bị cơ quan bắn buộc trên cổ tay. Lúc Lão Lư kia vừa quay người vào, một kim bạc đã bắn ra, bắn trúng vị trí sau gáy của Lão Lư, Lão Lư chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, trợn trắng mắt, rồi ngất xỉu.

Thiếu niên dùng một tay chống người của Lão Lư, rồi đặt hắn ngồi dưới đất, sau đó bước tới cạnh đống lửa, cầm muỗng lên, thêm một muống cho tỷ tỷ của mình.

- He he.

Tiểu cô nương cười với đệ đệ của mình, rồi tiếp tục ăn.

Thiếu niên thì trở về chỗ Lão Lư quay người lúc trước, tiếp tục nhìn chằm chằm tình hình ở bên ngoài.

Cuối cùng tiểu cô nương đã ăn no rồi, nàng hơi buồn ngủ.

- A đệ, chúng ta trở về ngủ thôi.

Thiếu niên không lên tiếng.

Tiểu cô nương tự lật trở về xe ngựa, lại chui vào trong hòm.

Thiếu niên thì lấy nước trong túi nước của Lão Lư rửa sạch bát đũa mình đã dùng này, rồi đặt bát đũa tiểu cô nương dùng kia ở bên cạnh Lão Lư, trút chỗ nước còn lại trong túi nước vào túi nước ở eo của mình, lại cởi túi rượu ở hông Lão Lư ra, rút nút ra ngửi.

Đây là rượu xái Phụng Tân thành sản xuất…

Thiếu niên cau mày.

Hắn từng được người dạy uống rượu, thà thiếu không ẩu, dùng rượu chất lượng kém gom cho đủ số lượng còn chẳng bằng cứ nhịn để đầu lưỡi bản thân tiếp tục duy trì mẫn cảm, rượu như đời người, không thể tạm bợ.

Thiếu niên vẩy rượu trong túi rượu của Lão Lư lên chỗ cổ của Lão Lư, thấm ướt y phục, sau đó đặt túi rượu vào trong lòng của Lão Lư, dùng một tay của hắn đè lên túi rượu.

Làm xong những điều này, thiếu niên mới lại trở về trong hòm xe ngựa.

Tiểu cô nương ăn no uống đủ, lúc này đã gối đầu lên túi vải dài ngủ thiếp đi rồi.

Thiếu niên đặt túi nước bên cạnh tiểu cô nương, còn mình thì dựa ở một góc khác.

- Bỏ nhà ra đi…

Thiếu niên hơi bất đắc dĩ nhìn a tỷ muốn dẫn mình bỏ nhà ra đi lúc này lại ngủ say sưa như vậy, hắn hơi nghi ngờ tại sao mình lại đồng ý ra ngoài cùng nàng?

Nàng nói muốn dẫn hắn cùng đi xem thế giới tự do tự tại ở bên ngoài.

Còn hắn chắc thật sự lo cho tỷ tỷ ngoài nụ cười rất ngọt ra mặt khác đều rất qua loa của mình sẽ bị chó hoang ở bên ngoài ăn mất nhỉ?

Thiếu niên nhắm mắt lại, phát ra một tiếng thở dài:

- Ài…

……

Lão Lư vẫn hôn mê đến sáng ngày hôm sau, trong bụng đói khát mà sinh ra đau đớn khiến hắn nhầm tưởng dạ dày khó chịu sau khi uống say. Hắn lại nhìn túi rượu trong tay mình và mùi rượu tỏa ra trên người mình, hơi bất đắc dĩ.

- Tối qua lại uống mất trí luôn rồi.

Thương đội bắt đầu tiếp tục tiến về phía trước.

Ban này tiểu cô nương và thiếu niên trong hòm cơ bản đều trốn ở trong hòm, cũng chỉ có buổi tối mới ra ngoài ăn uống.

Thiếu niên đã dần dần nắm lòng được thương đội này, dù sao cũng không thể chỉ nhắm vào một mình Lão Lư, kim bạc có hiệu quả gây mê rất mạnh, nếu cứ nhắm bắn vào một người thì người đó sợ là cũng không chịu nổi mấy lần.

Cho nên, gần như mỗi tối đều có một người bị rút trúng “uống say mất trí”.

Cuối cùng, thương đội đã đến bờ Vọng Giang.

Tiểu cô nương và thiếu niên rời khỏi thương đội, nhân màn đêm lẻn vào một bến đò.

Quy mô thương mại đối với bên ngoài của Tấn Đông mỗi năm một lớn, các bến đò ven bờ Vọng Giang cơ bản cũng đều trong giai đoạn ngày đêm không ngủ, cho dù là vào buổi tối thì vẫn là đèn đuốc sáng trưng.

Các lực phu bận rộn khuân vác hàng hóa, quan thuế vụ thì bận kiểm kê sổ sách, trung tâm dòng sông ở phía xa còn có một chiến hạm của thủy quân Đại Yến dừng ở đó để làm cảnh giới.

Ven bờ cũng có không ít kỵ binh tuần tra, nghiêm khắc đả kích con đường buôn lậu. ͏

Hết chương 2668.
Bình Luận (0)
Comment