Lúc thiếu niên và tiểu cô nương lẻn vào bến đò, còn thấy trên cột cờ chỗ cao nhất của bến đò ngoài treo cờ rồng đen của Đại Yến và cờ chim ưng hai đầu của Vương phủ ra, thì còn treo một chuỗi đầu lâu.
Đó là đoàn đội buôn lậu bị bắt gần đây, ở Tấn Đông, buôn lậu là tội lớn cơ bản đều sẽ bị xử cực hình.
Hai người chọn một thuyền hàng nhỏ đã chất xong hàng, thuyền này chắc là ngày mai mới xuất phát. Sau khi hàng hóa được đưa lên xong, các lực phu bắt đầu chuyển hàng của thuyền tiếp theo, cho nên trên thuyền này tạm thời không có người.
Tiểu cô nương ngồi trên boong thuyền, ôm bụng, nàng lại đói rồi.
Thiếu niên đặt một cái túi trước mặt hai người, bên trong chữa thức ăn không dễ biến chất thu thập mấy ngày trước, còn rút nút của túi nước ra, đặt ở chỗ của tiểu cô nương.
- He he, a đệ thật thông minh. Nào, tỷ tỷ thơm một cái.
Tiểu cô nương chủ động ôm thiếu niên, cho dù thiếu niên rất kháng cự loại động tác thân mật này, nhưng vẫn bị tỷ tỷ hôn một cái lên mặt mình.
Sau khi hôn xong, tiểu cô nương bắt đầu ăn đồ.
Thiếu niên thi lau mặt không ngừng.
Sau khi ăn no, tiểu cô nương mới nhớ ra, hỏi:
- Ây da, a đệ, rốt cuộc thuyền này là đi Sở Quốc hay là đến bờ đối diện vậy?
- Xuống Sở Quốc. Nếu như là đến bờ bên cạnh thì không cần chuyển đồ trong đêm, ban ngày đặt cầu nối hoặc trực tiếp dùng thuyền lớn chuyển đến bờ đối diện là được.
- Ồ, như vậy à. Cho nên chỉ cần tiếp tục ở lại trên thuyền này là chúng ta có thể trực tiếp thuận theo Vong Giang xuống phía Nam đến Sở Quốc rồi, vậy là có thể gặp được đại cữu rồi. Ta nhớ trên sa bàn ở phòng ký tên của cha chính là vẽ như vậy.
Trịnh Lâm lắc đầu, nói:
- Còn phải qua địa bàn của Cẩu thúc.
- A, vậy ngươi nói xem liệu cha đã phái người bảo Cẩu thúc đợi ở đó chặn chúng ta rồi không?
Nghe thấy câu hỏi này, ánh mắt Trịnh Lâm nhìn về phía chỗ tối tăm nào đó trên bờ, thực ra hắn không nhìn thấy gì cả, nhưng hắn không cho rằng chỗ tối tăm kia thật sự là không một bóng người.
Nếu không ngoài dự đoán, thì lúc này cha nuôi nào đó chắc đang ở đó nhìn chằm chằm bọn họ.
Cha Lực không giỏi ẩn nấp, hơn nữa khổ người to lớn.
Cha Lương ở quân doanh dẫn binh, không rảnh chạy qua chơi trò gia đình với trẻ con.
Phụ thân ra ngoài tuần tra, dẫn theo Ma Hoàn tỷ tỷ.
Mẹ và cha mù phải quản sổ sách của Phụng Tân thành, năm nay bọn họ rõ ràng bận hơn năm trước quá nhiều.
Tính tới tính lui, cũng chỉ có cha Minh hoặc là cha Tam đang ở trong bóng tối nhìn bọn họ, lại không lên tiếng làm phiền, xem bọn họ ở đây trốn Đông trốn Tây.
Đương nhiên, để đảm bảo an toàn… có thể bên cạnh cha Minh hoặc cha Tam còn có thêm sư phụ.
- A đệ, chúng ta lợi hại ghê, đã rời nha đi xa như vậy rồi, trăng bên ngoài đều rất tròn nha.
Trịnh Lâm giơ tay chỉ túi vải dài tỷ tỷ ôm trong lòng, nói:
- Ngươi mang theo nó rất dễ bị người của cha tìm thấy.
- Sẽ không, Long Uyên rất ngoan, ta đã lặng lẽ nói với nó rồi, nó sẽ ẩn giấu khí tức cẩn thận.
- Được rồi.
Đây không phải qua loa, nếu tỷ tỷ đã nói như vậy, thì Trịnh Lâm tin, dù sao từ lúc nhớ chuyện, tỷ tỷ và Long Uyên đã không rời nửa bước.
Có lúc, Long Uyên còn có thể chở tỷ tỷ bay lên, nhưng thời gian không dài vì lúc đó tỷ tỷ không thể cho Long Uyên đủ kiếm khí, khiến mỗi lần Long Uyên đều chỉ có thể dựa vào bản thân tự hấp thụ khí của trời đất để dự trữ năng lượng, bay một lúc là hết hết hơi.
Nhớ có một lần tỷ tỷ cứ muốn Long Uyên dẫn nàng và hắn bay chung, kết quả bay được lên nóc nhà thì hai người đã ngã xuống.
Lúc ngã xuống xong là hắn ôm lấy tỷ tỷ, hắn không sợ ngã, nhưng lo tỷ tỷ bị ngã, cũng không phải sợ tỷ tỷ đau, mà là sợ tỷ tỷ bị phá tướng.
Người cha kia nhà hắn vẫn luôn rất cưng chiều tỷ tỷ, một khi thấy tỷ tỷ bị phá tướng chắc chắn sẽ cảm thấy là hắn nghịch ngợm dẫn tỷ tỷ đơn thuần chơi lung tung mà xảy ra chuyện, sau đó sẽ đánh hắn vào chỗ chết.
Còn mẹ, không những sẽ không tới giúp, theo kinh nghiệm trước kia, chắc mẹ sẽ gia nhập với cha tiến hành hỗn hợp nam nữ mà đánh.
Tỷ tỷ vẫn luôn là hình tượng ngoang ngoãn, nghe lời.
Đến chỗ hắn thì lại vừa hay ngược lại.
- Đợi đến chỗ đại cữu thì có thể ăn rất nhiều món ngon mỗi ngày, cũng không cần học nữa rồi.
Đại Nữu ôm Long Uyên lẩm bẩm nói:
- Đại cữu thấy chúng ta chắc chắn sẽ rất vui vẻ. ͏
Mỗi năm ngày lễ ngày tết, đại cữu đều sẽ phái người mang tới rất nhiều món ngon, đồ chơi, đối với một đứa trẻ, một đại cữu họ hàng xa chắc chắn là một sự tồn tại đẹp như mộng ảo.
Trịnh Lâm lại nói:
- Đại cữu thấy tỷ tỷ sẽ vui.
Đại Nữu uốn nắn lại, nói:
- Đại cữu thấy đệ đệ cũng tới, chắc chắn sẽ càng vui.
Trịnh Lâm gật đầu, nói:
- Đúng vậy, sẽ vui tới phát điên.
Hai đứa trẻ ở trong khoang thuyền một đêm, sáng sớm hôm sau thuyền hàng rời khỏi bến đò, bắt đầu đi xuống phía Nam.
Tiếp theo chính là cuộc sống sông nước dài đằng đẵng, đơn điệu, nhạt nhẽo, và cả không khí không sạch sẽ cộng thêm không gian chật chội.
Cũng may hai đứa trẻ đều có thể chịu được điều người bình thường không thể nhịn, vẫn tiếp tục kiên trì.
Đợi tới lúc nghe thủy thủ trên thuyền nói sáng mai là đến Hằng Phong thủy trại, qua hai ngày nữa là có thể đến Phạm Thành. Buổi tối, Đại Nữu đột nhiên kéo tay của Trịnh Lâm, lên boong thuyền cùng với hắn.
- A đệ, chúng ta phải xuống thuyền rồi.
Đại Nữu nói.
- Được.
Đại Nữu và Trịnh Lâm cùng nhảy xuống nước, Đại Nữu ôm Long Uyên bay về phía bờ, Trịnh Lâm thì tự mình bơi.
Sau khi hai người đến ven bờ, thì tìm một bãi đá dừng chân.
Trịnh Lâm tìm không ít cỏ khô và càng khô tưới, Đại Nữu thì tìm một hòn đá, đập xuống Long Uyên.
- Bịch! Bịch!
Sau khi đánh hai cái đã đánh ra tia lửa, làm cháy cỏ khô rồi tiện làm cháy cả cành khô.
Hai đứa trẻ bắt đầu cởi y phục ra hong.
- A đệ, ngươi đói chưa?
Từ lúc ra khỏi Phụng Tân thành, “ăn cơm” mỗi ngày đã trở thành chuyện lớn hàng đầu.
- A đệ, tỷ tỷ nướng cá cho ngươi ăn được không?
- Được.
Trịnh Lâm nói được, rồi đứng dậy đi tới ven sông, lại nhảy xuống sông, một lát sau đã bắt hai con cá lên bờ.
Đại Nữu bắt đầu dùng Long Uyên để cạo vảy cá, bảo kiếm chém sắt như chém bùn lúc này dùng rất tốt.
Sau khi cạo xong, Đại Nữu dùng Long Uyên xuyên hai con cá lên, sau đó đặt trên giá lửa bắt đầu nướng.
Trịnh Lâm thì lặng lẽ sửa sang lại y phục hong khô lúc trước của hai người, thu lại cho a tỷ trước, khoác lên trên người a tỷ.
Bản thân không sao cả, hắn không sợ lạnh, từ nhỏ tới lớn chưa từng bị bệnh.
Cá nướng xong, hai đứa trẻ bắt đầu ăn cá.
Vừa ăn, Đại Nữu vừa nói:
- Khó ăn quá a đệ, tỷ tỷ có lỗi với ngươi.
- Ừ.
Cá nướng này thật sự khó ăn, vì bên trong chưa được xử lý, cộng thêm không có gia vị.
- Mỗi lần lúc cha nướng đều mang theo rất nhiều chai lọ, lúc trước ta còn cảm thấy là gánh nặng, bây giờ lại rất nhớ những chai lọ kia.
Đại Nữu nói tiếp.
- Ừ.
Sau khi hai đứa trẻ tự ăn xong cá nướng rất khó ăn, thì dựa sát vào nhau nằm ở đó, nhìn bầu trời.
- A đệ, ngươi hối hận ra ngoài với tỷ tỷ không?
Trịnh Lâm lắc đầu, nói:
- Không có.
- A đệ, ngươi thật tốt.
Đại Nữu giơ tay, muốn xoa đầu đệ đệ.
Trịnh Lâm nghiêng đầu muốn né tránh, nhưng Đại Nữu nhất định muốn xa, giắng co rất lâu, cuối cùng vẫn vừa lòng thỏa ý tóm lấy tóc của đệ đệ.
- A đệ của ta ngoan nhất.
Trịnh Lâm nằm ở đó, không nói chuyện.
- A đệ, chúng ta về đi.
Đại Nữu đột nhiên nói.
- Tại sao?
Trịnh Lâm hơi không hiểu, chịu nhiều khổ như vậy, chịu nhiều tội như vậy, khó khăn lắm mới đến được đây, hắn tưởng a tỷ đã quên con đường tiếp theo, nhắc nhở:
- Thuận theo Mông Sơn, đi men theo phía Tây, dọc xuống phía Nam là có thể vòng qua Phạm Thành của Cẩu thúc đến biến giới Sở Quốc rồi.
Đại Nữu chu miệng, nói:
- Ta không muốn đi tìm đại cữu nữa.
- Tại sao?
Trịnh Lâm rất khó hiểu được mạch suy nghĩ của tỷ tỷ này của mình.
Không thể không nói, Trịnh Lâm ở tuổi này vẫn rất đơn thuần, đợi sau khi hắn trưởng thành chắc sẽ phát hiện, mỗi người phụ nữ trông xinh đẹp mạch suy nghĩ hình như đều khó hiểu như vậy.
- Lúc trước cảm thấy đại cữu rất xa, nên nhớ hắn, bây giờ đại cữu rất gần rồi, lại không nhớ như vậy nữa.
Đại Nữu đột nhiên khóc hu hu hu.
- A đệ, ta nhớ cha rồi, cũng nhớ mẹ nữa.
Trịnh Lâm nhìn a tỷ đột nhiên bật khóc, hơi bất đắc dĩ.
Đại Nữu giơ tay kéo tay của Trịnh Lâm.
Trịnh Lâm không có phản ứng.
Đại Nữu lại giơ tay kéo lần nữa.
Trịnh Lâm vẫn không có phản ứng.
Đại Nữu vừa khóc vừa lấy tay véo cánh tay của Trịnh Lâm, cho dù từ nhỏ Trịnh Lâm gân cốt mạnh mẽ, nhưng bị nữ hài dùng sức véo thịt mềm, cũng vẫn đau tới nhếch miệng.
Hắn chỉ có thể giơ tay, ôm lấy tỷ tỷ. ͏