Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2670 - Chương 2670. Bỏ Nhà Đi (2)

Chương 2670. Bỏ nhà đi (2)
Chương 2670. Bỏ nhà đi (2)

Tỷ Tỷ giơ tay ra, vỗ lưng đệ đệ.

- Đệ đệ đừng khóc, tỷ tỷ ở đây, đệ đệ đừng khóc, tỷ tỷ đây mà.

- ……

Trịnh Lâm.

Cả đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, hai đứa trẻ cũng lần lượt tỉnh dậy.

Đại Nữu nhìn đống lửa đã dập tắt, lại nhìn mặt sông phía trước, nói:

- A đệ, tỷ tỷ cảm thấy chắc ngươi sẽ không muốn ăn cá nướng nữa.

- Phải, không muốn ăn nữa.

- A đệ, tỷ tỷ cảm thấy chắc ngươi muốn ăn cơm rồi, ví dụ cơm chiên trứng.

- Phải, ta muốn ăn cơm chiên trứng rồi.

Đại Nữu vui mừng nói:

- Xem đi, try try đoán chuẩn biết mấy.

- Phải, tỷ tỷ thật giỏi.

- Vậy ta mang Long Uyên đi đào trứng chim!

- Được, giờ ta đi trồng lúa nước.

- Cứ quyết định như vậy đi!

Đại Nữu ôm Long Uyên, đi về phía khe núi phía trước.

Trịnh Lâm gãi đầu, cũng không đi trồng lúa nước thật, đợi đến lúc bóng dáng Đại Nữu biến mất ở trước mặt, Trịnh Lâm kêu ba lần với xung quanh:

- Cơm chiên trứng!

- Cơm chiên trứng!

- Cơm chiên trứng!

Kêu xong, Trịnh Lâm đã chạy đuổi theo hướng Đại Nữu đi.

Trong khe núi có không ít tổ chim, Đại Nữu có Long Uyên trong tay, cho dù một số con chim siêng năng bày tổ ở vị trí rất dốc, thì vẫn không thể tránh được lần tàn hại tới từ vận mệnh.

Còn Trịnh Lâm thì trốn ở bên cạnh nhìn a tỷ nhà mình chăm chỉ “tạo nghiệp”.

Hắn không trông thì không yên tâm, lo đại tỷ ngốc nhà mình bỗng dưng ngã chết.

Đứa trẻ bình thường muốn ngã chết cũng rất khó, vì người có tòa nhà cao dù sao cũng là số ít nhà quyền quý, nhưng a tỷ nhà mình thì khác, Long Uyên có thể bay, cho nên tỉ lệ a tỷ ngã chết là rất lớn.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, tai nạn vẫn là xảy ra rồi.

Đại Nữu tham lam đã ngã xuống.

Trịnh Lâm lập tức xông ra ngoài, nhưng trong quá trình ngã xuống, Long Uyên lại đỡ lấy Đại Nữu, vững vàng đưa vào trong tay Trịnh Lâm, nhưng bọc trứng chim treo trên thân Long Uyên kia thì lại bị rơi vỡ vụn.

Đại Nữu bật khóc, kêu lên:

- Đệ, không ăn được cơm chiên trứng rồi, lúa nước của ngươi đã trồng xong chưa?

Trịnh Lâm nhìn một đống trứng bị đập vỡ kia, mặc niệm thay những con chim mẹ kia, gật đầu nói:

- Chắc là trồng xong rồi.

- Vậy tỷ tỷ làm cơm chiên cho ngươi ăn, không có trứng, đúng rồi, dầu phải làm sao, chiên cơm không có dầu ăn không ngon, sẽ thành miếng cháy mất.

- Yên tâm, ta có trồng cả hoa cải dầu.

- Vẫn là đệ đệ nghĩ chu đáo.

- Ừ.

Trịnh Lâm cùng với a tỷ khóe mắt vẫn còn vết nước trở về bãi đá tối qua bọn họ ở, bên cạnh đống lửa dập tắt có chuẩn bị từng đống củi ngay ngắn, còn có một cái nồi, trong nồi đặt bát thìa.

Bên cạnh còn đặt một túi gạo và cả chồng trứng gà.

Giống như đặc biệt giải thích lai lịch của chỗ trứng gà này, bên cạnh còn buộc một con gà mái già.

- Ha.

Đại Nữu rất hưng phấn, chạy qua.

Trịnh Lâm cũng bước qua.

Phát hiện ngoài những thứ này ra, bên cạnh còn có một vài túi vải nhỏ, bên trong đặt một loạt đồ gia vị như hành, gừng, tỏi, tiêu, ớt bột, hạt ngô v.v

Sau khi nhìn thấy những thứ này, cuối cùng Trịnh Lâm đã nhận ra người vẫn luôn ở trong bóng tối đi theo bảo vệ bọn họ rốt cuộc là ai rồi.

Không phải cha nuôi nào, cũng không phải sư phụ, hoặc nói không đơn thuần chỉ là bọn họ.

Vì chỉ có người kia lúc ra ngoài mới sẽ đặc biệt mang theo nhiều gia vị như vậy, có theo đuổi tinh tế như vậy đối với cuộc sống tinh xảo.

Theo cách nói của cha Lực, gọi là… lắm chuyện.

Còn có một xưng hô gọi là, cha ruột.

- Đệ đệ, để tỷ tỷ nấu cơm, ngươi ngồi ở bên cạnh nghỉ ngơi một lát, đợi ăn đi.

Đại Nữu sẵn ống tay áo, dáng vẻ trông rất thành thạo.

Trịnh Lâm há miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ đành ngồi xuống bên cạnh.

Lúc trước hắn kêu rất rõ ràng, là cơm chiên trứng.

Ngươi lại biến ra cả nồi sắt rồi.

Gà mái già cũng buộc ra rồi.

Tại sao lại không thể trực tiếp “trồng” ra cơm chiên trứng chứ?

Nhưng nhìn tỷ tỷ gần sáu tuổi trước mặt này của mình, Trịnh Lâm thật sự không muốn phá vỡ ảo tưởng tốt đẹp của nàng.

Đại Nữu bắt đầu vo gạo.

Đại Nữu dùng Long Uyên nhóm lại lửa.

Đại Nữu bắt đầu đổ nước.

Đại Nữu bắt đầu nấu cơm.

Đại Nữu nấu ra một nồi… cháo.

- Ư…

Đại Nữu hơi chột dạ, dư quan ở khóe mắt quan sát đệ đệ ngồi ở phía sau mình.

Trịnh Lâm cố gắng không để tầm mắt của mình liếc về phía cái nồi kia vào lúc này. ͏

Nếu như cha ruột ở đây, sợ là sẽ rất nghiên cứu mà nói: Cơm chiến trứng này à, phải dùng cơm lạnh qua đêm.

Nhưng vấn đề là, Trịnh Lâm cảm thấy nếu bây giờ hắn học tư thế cửa cha ruột bình luận ở đây, quả thật là hơi tàn nhẫn quá rồi.

Cho dù cơm tỷ tỷ nấu… không, là cháo tỷ tỷ nấu, nước đã cho nhiều tới mức đũa cũng không dựng thẳng được, theo luật pháp Đại Yến, quan phủ phát cháo miễn phí cho nạn dân cũng không thể loãng như vậy.

Đại Nữu bắt đầu cho gia vị vào trong nồi, đập trứng gà vào, sau đó… khuấy đều.

- Ùng ục ùng ục…

Mùi hương đang nhanh chóng lan ra.

Ngay sau đó, ánh mắt Đại Nữu lại nhìn về phía gà mái già bị buộc ở đó, đang suy nghĩ nếu đã cho nhiều nước rồi, vậy hay là trực tiếp giết nó rồi hầm một nồi cháo gà sợi?

Nhưng cuối cùng Đại Nữu vẫn từ bỏ suy nghĩ này, vì nàng đã đói rồi.

- A đệ, tới ăn cơm, tỷ tỷ đoán cả đường thuyền xe mệt nhọc, chắc chắn dạ dày không thích ứng, ăn cháo, dưỡng dạ dày.

- Phải, tỷ tỷ.

Trịnh Lâm nhận lấy bát cháo, bắt đầu ăn.

Chắc chắn không ngon bằng cơm chiên trứng, nhưng nếu ngươi nói khó ăn cỡ nào, thì đúng là không có, dù sao cũng là đồ nấu chín rồi, mang theo cảm giác thức ăn mộc mạc. Không cần quản cái khác, ít nhất ngon hơn cá nướng chưa xử lý nội tạng tối qua nhiều.

Nhưng ăn rồi, ánh mắt Trịnh Lâm bắt đầu thi thoảng liếc nhìn, tìm kiếm trong bóng tối xung quanh.

Nếu không ngoài dự đoán, cha ruột lúc này chắc đang ngồi ở vị trí nào đó, vừa nhìn hắn và a tỷ ăn thức ăn chỉ có thể gọi là “chín rồi”, sau đó hắn lại chậm rãi ăn thức ăn tinh tế đặt trước mặt.

Đây, là chuyện mà cha sẽ làm ra, hắn luôn thích xây dựng niềm của mình trên sự đau khổ của người khác, hơn nữa càng nếm càng cảm thấy thơm ngon.

Cho dù, đối tượng là con cái của mình.

Hai đứa trẻ lại ăn no uống đủ, Đại Nữu lên tiếng:

- A đệ, chúng ta trở về đi, tỷ tỷ biết chắc chắn ngươi nhớ giường lớn trong nhà, nhớ ba bữa trong nhà, nhớ bể nước nóng trong nhà, nhớ phòng ấm của mẹ rồi.

- Được.

Trịnh Lâm cũng không nhắc nhở tỷ tỷ, trong hậu trạch của cả Vương phủ, chỉ có viện của nàng và mẹ nàng là có phòng ấm.

- Vậy chúng ta về thế nào?

Đại Nữu hỏi.

Trịnh Lâm đáp:

- Theo theo con sông này, tiếp tục đi về phía Nam, tìm được người của Cẩu thúc, rồi bảo Cẩu thúc phái thuyền đưa chúng ta về.

- A, vẫn phải đến chỗ Cẩu thúc à.

Đại Nữu hơi không muốn, dù sao bỏ nhà ra đi là một chuyện nghe rất lợi hại, kết quả đến cuối cùng vẫn phải để người trong nhà đưa trở về, có hơi mất mặt.

- A đệ, chúng ta có thể giống như lúc tới tìm một thuyền hàng trở về mà.

- Nhưng nếu Cẩu thúc phái người đưa chúng ta trở về, trên đường có thể có giường lớn, có đồ ăn thức uống ngon, không cần trốn trong kho hàng nữa.

Đại Nữu lắc đầu, nói:

- Những cái này, cũng không có gì.

Rất nhanh, Đại Nữu lại bổ sung, nói:

- Quan trọng là ta cũng nhớ Cẩu thúc rồi.

Đại Nữu cõng Long Uyên trên lưng, trong tay còn dắt một con gà mái già.

Trịnh Lâm thì cõng một cái nồi sắt to.

Rời khỏi đường thủy đi đường núi thật sự không dễ đi, rất là gập ghềnh, đi sắp đến lúc hoàng hôn, hai người phát hiện một hang động nhỏ.

- Tối nay, chúng ta ở lại đây qua đêm đi.

Đại Nữu ngồi ở cửa động một lát, ôm gà mái già, nói:

- Xoa xoa, ngươi cũng mệt rồi nhỉ, đúng là vất vả cho ngươi rồi, đáng thương, đáng thương.

Trịnh Lâm đặt nồi sắt xuống, xoa cổ tay của mình, nói:

- A tỷ ngồi ở đây lát, ta đi tìm chút nguyên liệu nấu ăn.

- Không cần đâu, chúng ta hầm nó đi.

Đại Nữu giơ gà mái già lên.

- Hôm nay nó đi đường rất mệt rồi, vừa nghĩ đến ngày mai nó vẫn phải đi đường với chúng ta, lại cảm thấy nó rất đáng thương.

Không lâu sau, theo tiếng canh sôi “ùng ục ùng ục”, hương thơm đậm đà của canh gà lan tỏa ra xung quanh.

Nhưng có lẽ mùi vị này thật sự quá ngon, ăn rồi, Long Uyên được Đại Nữu đặt bên cạnh còn chưa lau khô máu gà kia bỗng nhiên rung lên.

Danh kiếm có linh, có thể bói hung cát.

Trịnh Lâm vẫn luôn ngồi xổm ăn, chậm rãi đứng dậy.

Đại Nữu thấy a đệ đứng dậy rồi, bản thân lại tiếp tục ngồi uống canh.

Trong bụi cỏ cách đố không xa có ba đôi mắt lục quang đang nhẹ nhàng di chuyển.

Sau đó, ba con báo gấm chậm rãi đi ra.

Địa giới Mông Sơn, núi lớn ngang dọc, mặc dù không hùng hồn to lớn như dãy núi Thiên Đoạn, nhưng cũng vẫn có thể trở thành bố cục một phương. ͏

Hết chương 2670.
Bình Luận (0)
Comment