Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2671 - Chương 2671. Ba Con Mèo

Chương 2671. Ba con mèo
Chương 2671. Ba con mèo

Cũng là mấy năm gần đây, theo sự khai phá của Phạm Thành khiến cho sự liên kết giữa nơi này và đất Tấn trở nên chặt chẽ hơn rất nhiều. Nếu là trước kia, nơi này ngoài ngựa thồ buôn lậu và một số thổ phỉ của sơn trại ra, gần như không có người nào khác.

- Ư, ba con mèo to.

Đại Nữu nhìn ba con báo kia, trên mặt hiện ra nụ cười.

Nàng là đứa trẻ lớn lên trong Vương phủ, đúng không không sợ báo hoang dã gì.

Phải biết bên cạnh mẹ ruột nàng vẫn luôn có một con trăn xanh, lúc nhỏ nhất là vào mùa hè, nàng vẫn rất thích bò lên người trăn xanh ngủ trưa, rất mát lạnh.

Ngoài ra, trong Vương phủ còn có một số yêu thú khác, rất hiểu tính người.

Càng đừng nói đến thú cưỡi của cha ruột, là một con Tỳ Hưu hàng thật giá thật, nó vẫn luôn được nuôi ở hậu trạch, cha dẫn nàng đi cưỡi nó không ít.

Trịnh Lâm nhẹ nhàng nghiên cổ, chỉ là một loạt tiếng vang như lúc cha Lực làm động tác này, hắn không thể phát ra được.

Dần dần, ba con báo gấm kia càng áp sát, trong mắt Trịnh Lâm bắt đầu hiện lên vầng sáng màu hơi đen.

- A tỷ, cơm ngày mai chúng ta cũng có rồi.

Một nam hài năm tuổi, chỉ vào ba con báo trưởng thành nói với nữ hài sáu tuổi.

Đại Nữu đáp:

- Được đó, được đó, ba con, ngày mai chúng ta mỗi người cưỡi một con, lại ăn một con, vừa hay.

Ba con báo gấm là bị mùi thịt gà thu hút, đợi sau khi tới nơi thì phát hiện còn có hai bé con, bọn chúng không tính là yêu thú gì, nhưng là dã thú thì vẫn có bản tính săn mồi.

Rất rõ ràng, bọn nó cũng rất hài lòng với con mồi lần này của mình.

- Grào!

Con báo gấm ở giữa kia phát ra tiếng gào rống, chốc lát, hai con báo bên cạnh trực tiếp nhào về phía Trịnh Lâm ở phía trước.

Trịnh Lâm đã đi trước một bước, chủ động nhào về phía một con báo, đấm một quyền trúng vị trí hàm dưới của nó, rồi tiếp một chân, chỉ nghe thấy một tiếng vang nặng trĩu, con báo kia đã trực tiếp bị Trịnh Lâm đá bay ra ngoài.

Một con báo khác còn chưa kịp phản ứng trực quan gì đối với kết cục của đồng bọn, đã tiếp tục nhào ngược trở lại Trịnh Lâm ở phía sau theo bản năng săn mồi của mình. Hai móng vuốt mạnh mẽ đè lên vai của Trịnh Lâm, ngay sau đó há miệng ra, trực tiếp cắn xuống đầu của Trịnh Lâm.

Nốt ruồi đỏ ở ấn đường của Trịnh Lâm bắt đầu rung lên, bỗng chốc ánh sáng ảm đạm đi không ít, cùng lúc đó, vầng sáng màu đen trong mắt Trịnh Lâm chợt trở nên nồng đậm hơn.

- Grào!

Thiếu niên trước mắt phát ra một tiếng rống giận, cả người vậy mà trực tiếp đứng thẳng, lật ngược một cái, con báo đã bị đề ở bên dưới.

- ……

Báo gấm.

Trịnh Lâm há miệng, trong miệng hắn không mọc ra răng nanh giống cha Lương và cha Minh, chỉ có hai hàm răng trắng nhỏ ngay ngắn.

Nhưng hắn vẫn rất điên cuồng há miệng, cắn xuống cổ của con báo gấm này.

Răng trắng nhỏ này sắc nhọn giống như dao thép, chốc lát báo gấm máu tươi phun ra, báo cũng phát ra từng tiếng kêu thảm thiết.

Nháy mắt này gần như nó mới là đứa trẻ đáng thương bơ vơ kia, còn ở trên người nó mới là báo sắn chân chính.

- Roẹt…

Trịnh Lâm ngẩng cổ, một miếng da thịt bị hắn dùng miệng xé ra, nhổ qua một bên, trong miệng còn dính không ít lông báo.

Nhưng Trịnh Lâm rõ ràng lại rất hưng phấn, nhìn con báo vẫn còn đang vùng vẫy kia, rồi lại cúi đầu xuống, tiếp tục cắn xé.

Hắn đã quên mình rồi, cũng đang tập trung tinh thần.

Lúc trước, con báo đầu tiên bị Trịnh Lâm đá bay, nằm rạp trên mặt đất, rõ ràng là rất đau đớn, con thứ hai đang bị cắn xé vô tình.

Còn con báo ban đầu đứng ở giữa kia thì hơi ngây ngốc nhìn cảnh tượng đang xảy ra trước mặt này, nó đã bị dọa ngơ ngác rồi.

Trịnh Lâm cắn xé như phát điên, trên người hắn cũng bắt đầu lấp lóe ánh sáng màu tím nhạt.

Đại Nưu vốn đang ngồi uống canh ở bên cạnh, lặng lẽ đặt bát canh trong tay xuống, thử gọi:

- A đệ?

Đáp lại nàng lại là một tiếng rú của Trịnh Lâm, mãi cho đến khi báo gấm bên dưới mất đi tất cả sức sống.

Thời khắc con mồi thơm ngon nhất chính là lúc nó giãy giụa trước khi chết.

Khi đó nó điên cuồng nhất, cho dù là xác thịt hay là tinh thần đều có thể cho ngươi niềm vui khó có thể miêu tả.

Một khi chết rồi thì không còn thú vị nữa.

Trịnh Lâm chậm rãi đứng dậy, nhếch miệng nhìn về phía một con báo gấm còn đang đứng ở phía trước.

Cũng may, ở đây còn còn một con sống.

Con báo này cuối cùng cũng đã bừng tỉnh, lập tức quay đầu bắt đầu bỏ chạy, Trịnh Lâm trực tiếp đuổi theo. ͏

Báo sắn có bốn chân, Trịnh Lâm đuổi ở phía sau cũng có bốn “chân”, vì hắn cũng là bò bằng bốn chi giống báo săn.

Đạo lý rất đơn giản.

Hai chân chắc chắn là chạy không nhanh bằng bốn chân, trừ khi trải qua tu luyện ngày sau.

Mà thứ mạnh mẽ nhất của Trịnh Lâm chính là thể phách của hắn được bồi dưỡng bằng huyết mạch Ma Vương của hắn.

Năm đó sở dĩ người mù để nghị Chủ thượng phong ấn Trịnh Lâm vừa mới sinh ra, chính là vì mục đích này. Khi hắn có thể dễ dàng dùng sức mạnh thô bạo hoàn thành chuyện mà đứa trẻ bình thường thậm chí là người trưởng thành bình thường cũng không thể làm được, thì hắn sẽ trực tiếp nhảy qua giai đoạn trẻ con, thậm chí là nhảy qua giai đoạn người trưởng thành.

Nhưng sự đắp nặn của nhân cách là ở lúc tuổi nhỏ.

Nhảy qua giai đoạn này, đứa trẻ rất có thể sẽ trở thành một dã thú.

Hiện giờ, thực ra Trịnh Lâm đã thể hiện ra loại trạng thái này rồi, sau khi phong ấn tạm thời tháo bỏ ràng buộc, sức mạnh tiến vào trong cơ thể, khoái cảm không gì không thể mang lại kia đủ để áp chế tư duy lý trí của hắn, bản năng bắt đầu dần dần chiếm lấy ưu thế chủ đạo.

Báo săn chạy trốn, cứ chạy rồi lúc quay đầu nhìn sang bên cạnh phát hiện một sự tồn tại cũng có “bốn chân” vậy mà đã chạy song song với nó rồi.

Báo săn rùng mình, muốn tăng thêm tốc độ, nhưng Trịnh Lâm ở bên cạnh đã trực tiếp nhảy lên người của nó, cắn xé xuống cổ của nó!

- Grào!

Báo săn phát ra một tiếng kêu thảm thiết, thân hình ngã xuống, dưới quán tính mạnh mẽ, nó và thiếu niên trên người nó đều đập vào rừng cây phía trước.

- A đệ, a đệ.

Đại Nữu vừa gọi vừa đuổi theo.

Lúc này, báo săn bị Trịnh Lâm đá bay bị thương lúc trước, giờ đột nhiên liều hết sức lực nhào tới Đại Nữu ở bên cạnh.

Đại Nữu nghiêng đầu nhìn về phía nó.

Bỗng chốc, tâm kiếm tương thông, Long Uyên xuất hiện kịp lúc, nó mang theo máu gà đâm thẳng vào đầu của báo săn trước mặt, trong trẻo mà trơn nuột.

- Phịch!

Báo gấm ngã dưới đất, chết không thể chết hơn.

Đại Nữu giơ tay vung một cái, Long Uyên đã tự bay ra khỏi đầu của báo gấm, lại bay trở về bên cạnh Đại Nữu.

Sau đó, Đại Nữu nhìn thi thể của báo gấm này, rồi tiếp tục đuổi theo vào trong rừng tìm đệ đệ.

Lúc trước sở dĩ nàng thản nhiên tiếp tục uống canh như vậy là vì nàng cảm thấy dựa vào một mình đệ đệ, giải quyết ba con mèo to là không có vấn đề gì.

Hai tỷ đệ bọn họ không giống đứa trẻ khác, thời gian thể hiện ưu thế trời sinh linh đồng quan trọng nhất chính là ở thời kỳ đầu, bọn họ có thể có được thể phách càng đặc biệt hơn và tư duy càng chín chắn hơn.

Điều này không có nghĩa là bọn họ vô địch, cũng có thiên tài thật sự có thể phát huy ở thời kỳ sau. Ví dụ như loại tồn tại như Kiếm Thánh, mặc dù Kiếm Thánh không phải linh thể gì, nhưng Bách Lý Kiếm thời kỳ sau cũng không phải đối thủ của hắn.

Chỉ là ở thời kỳ trước, Kiếm Thánh chưa trưởng thành, nên trách thì vẫn là phải trách.

- A đệ, a đệ!

Đại Nữu sốt ruột kêu gào.

Nàng không ngờ tới a đệ chơi với ba con mèo to lại cũng có thể phát bệnh.

Từ nhỏ tới lớn, nàng đều là lớn lên cùng a đệ, vì đại nương không quá thích trông con, cho nên hai tỷ đệ bọn họ trông như ở một viện riêng biệt, thực chất đa số thời gian đều ở với nhau.

Có lúc a đệ sẽ đột nhiên biến thành dáng vẻ này, nóng nảy nổi điên, đập vỡ đồ đạc.

Cuối cùng, Đại Nữu dừng bước chân.

Phía trước, Trịnh Lâm trên người dính máu báo ở bên trong bước ra.

Trong ánh mắt của hắn tràn đầy sự u ám, luồng khí màu tím trên người vẫn đang xoay chuyển.

Long Uyên xuất hiện trước người Đại Nữu, mũi kiếm chĩa vào Trịnh Lâm, nó cảm nhận được uy hiếp, tất nhiên lại bắt đầu bảo vệ chủ.

Đại Nữu giơ tay, vỗ Long Uyên ra.

- Ngươi tránh qua một bên trước.

Đại Nữu chưa từng cho rằng a đệ của mình sẽ làm hại mình, trên thực tế lúc trước cho dù a đệ phát bệnh, hắn cũng chưa từng ra tay với nàng.

Cổ của Trịnh Lâm bắt đầu hơi nghiêng qua, trong ánh mắt xuất hiện chút vẻ mơ màng, hai tay nâng lên, lại đắt xuống, nâng lên, rồi lại đặt xuống.

Chủ yếu là theo sự tăng trưởng của tuổi tác, mặc dù phong ấn mỗi ăn đều được tu sửa, nhưng có vài lúc đã không thể hoàn toàn niêm phong sức mạnh của hắn như lúc nhỏ nữa.

Mà một khi hắn còn chưa thể chuẩn bị tốt để khống chế sức mạnh này, thì rất dễ bị sức mạnh này khống chế. ͏

Hết chương 2671.
Bình Luận (0)
Comment