Đây cũng không phải là hèn mọn gì đó, Cẩu Mạc Ly là thực sự thích Đại Nữu, hoặc giả là do từ trên người nàng có thể nhìn thấy bóng dáng quận chúa năm đó.
Không phải là loại ý nghĩ hạ lưu.
Nghĩ lại trước kia, khi còn ở Trấn Bắc Hầu phủ, bị tiểu quận chúa đánh một roi da trúng mặt, để lại một vết sẹo, khi đó nàng cao cao tại thượng, hắn chỉ là bụi bặm ven đường.
Ngày nay, có thể chơi đùa cùng tiểu công chúa, tiểu công chúa còn vui vẻ cười với mình, chơi cưỡi ngựa với mình xong còn chủ động cho mình đồ ăn uống, lại gọi lại kêu một tiếng “Cẩu thúc thúc”.
Trong lòng Cẩu Mạc Ly, tiếng gọi này nghe thật dễ chịu.
Đã từng là Dã Nhân Vương, để vùng dậy phải khắp nơi làm tôn tử cho người, bị gọi các loại như tay sai, chó săn, chó con, nhìn như một “con buôn” đến cực điểm nhưng thực ra ở sâu trong nội tâm vẫn có tình cảm tinh tế phong phú.
- Ca, ở đây có chiến tranh sao?
Trịnh Lâm hỏi.
- Trò trẻ con, so với năm đó theo cha xuất chinh thì chẳng đáng là gì.
Thiên Thiên năm đó từng bị Trịnh Phàm ôm cùng đi xuất chinh.
Trịnh Lâm bĩu môi, thật ra hắn cũng muốn tự mình nói như thế một lần, nhưng mà ngày thường, chỉ cần bất cứ chuyện gì dính dáng đến cần lấy thân phận “nhi tử” đi cầu xin vị cha ruột kia thì hắn đều cảm thấy có chút khó chịu.
Lúc này, Đại Nữu đang gặm đầu thỏ bỗng nói:
- Đệ đệ, đợi lúc gặp cha, ta giúp ngươi nói với cha, để cha cũng mang ngươi tới chiến trường nhé.
Vào một số thời điểm, làm tỷ tỷ vẫn có dáng vẻ của tỷ tỷ.
Thiên Thiên cười nói:
- A đệ có thể làm thân vệ cho phụ thân trước.
- Thân vệ thì phải làm gì?
Trịnh Lâm tò mò hỏi.
Thiên Thiên đưa tay chỉ nồi sắt trước mặt, nói:
- Làm việc này, phải nấu cơm thật ngon.
Trịnh Lâm:
- ...
- Thật ra ở bên cạnh phụ thân trong soái trướng trung quân có thể học được rất nhiều việc, lúc trước Tiên Bá ca cũng từng làm thân vệ mấy năm trong soái trướng của phụ thân.
Trần Tiên Bá hiện là tướng quân tiên phong Trấn Nam quan, dưới trướng có ba nghìn tinh kỵ, trên danh nghĩa là phụ trách dọn dẹp đồn kỵ của người Sở thường xâm phạm vùng biên giới, thực ra bình thường hay lớn mật dẫn quân vượt sông Vị Hà sang bờ bên kia đánh ngựa.
- Được rồi, Đại Nữu, vẫn chưa hỏi muội, tại sao lại muốn bỏ nhà trốn đi?
Đại Nữu chớp mắt, dường như đang lựa chọn nói nhớ “Cậu” hay là nhớ “Cẩu thúc”.
Trịnh Lâm làm đệ đệ liền mở miệng nói thay:
- Tỷ tỷ nhớ ca ca ngươi.
Lúc này Đại Nữu thoáng cái mặt đỏ ửng, bản năng muốn lên trước véo em trai mấy miếng thịt, nhưng Thiên ca ca ngay trước mặt, Đại Nữu lại xấu hổ.
- Thật không, ca ca cũng nhớ các ngươi.
Thiên Thiên trả lời như vậy.
- Ăn cơm xong, buổi chiều tiếp tục đi tới phía trước, phía trước có một bến đò, các ngươi muốn tiếp tục đi Phạm Thành hay muốn trở về thẳng?
- Ta...
Đại Nữu nhìn đệ đệ, mau nói đi!
Trịnh Lâm bất đắc dĩ thở dài, nói:
- Tới Phạm Thành.
- Được.
Lúc này, Đại Nữu lại “suy nghĩ chu toàn” nói:
- Nếu chúng ta không trở về, cha có thể sẽ lo lắng không?
Lúc này Trịnh Lâm rất muốn nói thẳng:
- Ngay cả tỳ thú của Thiên ca ngươi còn chưa cưỡi được, chạy xa như vậy tới trong rừng này để đi dạo hay sao?
- Sẽ không, các ngươi đi cùng ta, cha và mẹ sẽ yên tâm.
- Vâng!
- Đại Nữu, chân thỏ này muội cũng ăn đi.
- Vâng ạ, cảm ơn Thiên ca ca.
Ba người ăn trưa xong, tiếp tục đi dọc theo bãi sông về phía nam, lúc hoàng hôn đã tới được bến đò, dưới sự sắp xếp của Thiên Thiên, ba người lên một con thuyền xuôi nam tới Phạm Thành, sau mấy ngày đã tới bến sông Phạm Thành.
Trên khoang thuyền, Thiên Thiên dẫn hai đứa nhỏ chuẩn bị xuống thuyền.
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bến tàu phía trước:
- Chà chà, để Cẩu tử ta xem ai tới nào, là ai đây. A ha thì ra là tiểu công chúa điện hạ xinh đẹp nhất đáng yêu nhất ôn nhu nhất nhà chúng ta.
- Cẩu thúc thúc!
Đại Nữu chạy tới phía Cẩu Mạc Ly.
Cẩu Mạc Ly chủ động tiến tới bế nàng lên xoay hai vòng.
- Ai chà, thúc thúc nhớ ngươi muốn chết, đồ chơi lần trước thúc thúc phái người đưa tới cho ngươi có thích không?
- Thích!
- Thích là tốt rồi, thích là tốt rồi!
Cẩu Mạc Ly đặt Đại Nữu xuống. Sau đó rất nghiêm túc chỉnh sửa y phục của mình, quỳ xuống trước mặt Trịnh Lâm: ͏
- Mạt tướng khấu kiến Thế tử điện hạ, điện hạ thiên tuế!
- Đứng lên đi, Cẩu thúc.
- Tạ điện hạ.
Ngay sau đó Cẩu Mạc Ly chuẩn bị hành lễ với Đại Nữu thì Đại Nữu kéo áo Cẩu Mạc Ly nói:
- Cẩu thúc, ta đói rồi.
- Được được được, đồ ăn đã sớm chuẩn bị xong, Cẩu thúc tự mình lên thực đơn, đảm bảo làm công chúa điện hạ của chúng ta hài lòng.
- Cẩu thúc, ta muốn cưỡi ngựa.
- Tới đây, tới đây.
Cẩu Mạc Ly ngồi xổm xuống, Đại Nữu nằm bò trên lưng Cẩu Mạc Ly, Cẩu Mạc Ly cõng Đại Nữu đi tới cửa thành.
- Cẩu thúc ta nhớ ngươi lắm.
- Thúc cũng nhớ ngươi lắm, khà khà.
Thiên Thiên mang Trịnh Lâm theo sau, xung quanh bến thuyền có không ít kỵ sĩ, nhưng cũng không vì bọn họ xuống thuyền mà rời đi.
Trịnh Lâm quay đầu nhìn đường thủy lúc bọn họ tới đây, không hề nói gì.
- Ca, ở đây thật phồn hoa.
Trịnh Lâm nói.
- So với Phụng Tân thành vẫn kém nhiều.
- Phụng Tân thành quá chật chội.
Trịnh Lâm nói.
Thiên Thiên cười không nói, Phụng Tân thành hiện nay chính là thành lớn nhất đất Tấn.
Chỉ là đệ đệ hắn ở trong thành đến phát chán.
- Đệ đệ, đợi ngươi lớn hơn chút nữa, ca ca ta sẽ đề nghị với phụ thân, cho ngươi theo ca ca vào quân đội rèn luyện.
- Ta đã lớn rồi.
- Vẫn còn nhỏ.
Đoàn người vào thành, tới phủ đại soái của Cẩu Mạc Ly.
Cẩu Mạc Ly chuẩn bị tiệc đón tiếp cực kỳ phong phú, Đại Nữu ăn rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, Cẩu Mạc Ly dặn thị nữ đi vào đưa bọn trẻ đi rửa mặt nghỉ ngơi.
- Đệ đệ, ta ăn no quá đi mất.
Đại Nữu đi ở đằng trước nói.
- Ừm.
- Đệ đệ, sao ngươi trông như hồn vía trên mây vậy?
Đại Nữu tò mò hỏi.
- Tỷ tỷ bây giờ muốn đi tắm à?
- Đúng vậy, nhiều ngày rồi chưa tắm, nếu như ở nhà nhất định sẽ bị mẫu thân mắng.
- Vậy tỷ tỷ đi đi.
- Được rồi.
Đại Nữu vào gian phòng của mình, nói với thị nữ bên cạnh:
- Hầu hạ ta tắm, ta muốn tắm rửa thơm ngát rồi mới đi gặp cha.
...
Trịnh Lâm đi vào gian phòng của hắn dưới sự hướng dẫn của thị nữ.
- Điện hạ, chúng nô tỳ...
- Các ngươi lui xuống đi, ta tự mình tắm, không cần hầu hạ.
- Nhưng mà điện hạ...
Trịnh Lâm ngẩng đầu, lạnh lùng nói:
- Cút.
- Nô tỳ xin cáo lui!
- Nô tỳ xin cáo lui!
Nhóm thị nữ lập tức lui ra khỏi phòng.
Trịnh Lâm không vội tắm rửa mà trước tiên lên giường nằm.
Nằm một lúc, hắn lại đứng dậy, đẩy cửa sau ra, lặng lẽ quan sát một hồi.
Ngay sau đó liền nhảy ra khỏi cửa sổ, lại cực kỳ nhẹ nhàng phóng người lên mái nhà.
Tỷ tỷ đã được đưa tới đây an toàn, bây giờ hắn nên thực sự bỏ nhà trốn đi rồi.
Đúng vậy, nếu như Đại Nữu bỏ nhà trốn đi chỉ là xuất phát từ sự bướng bỉnh ngây thơ của trẻ con thì với Trịnh Lâm, vị Thế tử điện hạ của Vương phủ này bỏ nhà trốn đi lại là một loại tâm huyết dâng trào.
Có thể là trong loại tâm huyết dâng trào này cũng có lý lẽ riêng của nó.
- Cẩu thúc và Thiên ca hẳn là tới bến tàu đón phụ thân rồi, sư phụ hiện giờ hẳn cũng ở bên cạnh phụ thân, rời đi vào lúc này là thích hợp nhất.
Thân pháp Trịnh Lâm rất linh hoạt, thực ra phòng vệ soái phủ cực kỳ nghiêm ngặt, nhưng loại phòng vệ này có một vấn đề lớn nhất là nó ngăn cản người bên ngoài tiến vào cực kỳ hiệu quả, nhưng khi người ở bên trong muốn đi ra ngoài thì ngược lại thành góc chết.
Hơn nữa thân pháp của Trịnh Lâm được truyền thừa từ Tiết Tam, chính là đại sư ẩn nấp thực sự.
- Phù phù!
Rốt cục, sau khi liên tiếp tránh khỏi quân sĩ tuần tra, Trịnh Lâm nhảy xuống tường ngoài soái phủ, sau đó ngay lập tức tiến vào dân cư phía trước, lúc quay trở ra đã thay đổi quần áo, thậm chí còn làm một ít “dịch dung”.
- Cao dịch dung của mẫu thân thật hiệu quả, thảo nào phụ thân cũng muốn học.
Trịnh Lâm biết, phụ thân là người rất sĩ diện.
Cho nên bình thường vào buổi tối, để mẫu thân dịch dung thay đổi quần áo cho cha tới học tập.
Sau khi đi ra, ánh mắt Trịnh Lâm trở nên dại ra, khóe miệng hơi trễ, thoạt nhìn không có gì khác biệt so với trẻ con lưu dân Sở Quốc.
Không dám trì hoãn nhiều, Trịnh Lâm lập tức xuôi theo một đoàn xe vận chuyển cấp dưỡng tới một quân doanh ngoài thành, dựa vào ưu thế nhỏ người tay chân nhanh nhẹn, nằm phía dưới xe ngựa, tránh thoát lục soát, ra khỏi thành!
Sau khi ra khỏi thành, thoát khỏi đội ngũ vận chuyển, Trịnh Lâm bắt đầu điên cuồng chạy trốn.
Hắn biết một khi bên trong phát hiện mình biến mất, nhất định sẽ triệu tập nhân thủ tìm kiếm quy mô lớn. ͏