Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2674 - Chương 2674. Vương Gia Giá Lâm

Chương 2674. Vương gia giá lâm
Chương 2674. Vương gia giá lâm

Hiện giờ hẳn là hắn đã an toàn.

Trừ khi... Lần này đi cùng phụ thân là Tam cha.

- Hắt xì!

Một tiếng hắt xì cực kỳ quen thuộc truyền tới từ sau lưng.

Trịnh Lâm há hốc miệng, có chút bất đắc dĩ nhưng đành phải xoay người nói:

- Tam cha, phụ thân thật sự là quá bất nhân nghĩa, ngài bận rộn như vậy lại còn bắt người đi cùng.

Tiết Tam đung đưa cây kéo trong tay, vừa cắt sửa lông mũi của mình vừa nói:

- Nói phí lời, Đại Nữu còn được, vấn đề là thằng khỉ gió nhà ngươi, cha nuôi ta không đến, ai biết có thể bị ngươi nhảy đến nơi nào.

- Ha ha, chính là vì biết cha nuôi ngài đã tới cho nên cố ý muốn để cho ngài xem công phu ta học từ ngài, thế nào, không làm cha nuôi ngài mất mặt chứ?

- Vẫn bị ta bám theo phía sau một đường, ngươi còn không biết xấu hổ mà nói như vậy?

- Bây giờ ta chắc chắn là kém xa cha nuôi ngài rồi.

- Đúng, vì thế ngươi không cần sốt ruột, ngươi còn nhỏ.

- Ta không nhỏ.

- Nào, tới đây so xem.

Tam gia dạng chân, rung hông.

Trịnh Lâm: ...

- Lông còn chưa dài mà dám so cái gì lớn nhỏ với cha nuôi?

- Lông dài đủ, đoán chừng cũng không so được với cha nuôi ngài đâu...

- Được rồi được rồi, bớt nói nhảm, chơi đủ rồi, nháo cũng đủ rồi, theo ta trở về đi.

- Cha nuôi, ngài không thể mở một mắt nhắm một mắt sao? Để cho ta một mình ra ngoài đi dạo một chút, đi dạo đủ rồi ta lại trở về?

- Ngươi cảm thấy thế nào?

- Vẫn là cha nuôi hiểu rõ ta nhất.

- Lâm à, ngươi còn chưa hiểu thế giới bên ngoài rất nguy hiểm.

- Cha nuôi, lời này ngài nên nói với tỷ tỷ.

- Haizz

Tiết Tam xoèn xoẹt rút ra hai thanh chủy thủ, mài mài:

- Cha nuôi hỏi ngươi một lần nữa, có theo cha nuôi trở về hay không, ngươi có thể nói không, sau đó cha nuôi sẽ đánh gãy gân tay gân chân của ngươi, khiêng ngươi về.

Dù sao thì xương cốt ngươi tốt, mẫu thân ngươi cũng có thể giúp ngươi nối lại, sẽ bảo Minh cha của ngươi bồi bổ, không phải lo.

Trịnh Lâm giơ tay lên, hắn biết, chuyện này Tam gia làm được.

Tất cả cha nuôi đều rất yêu thương mình, điểm này hắn biết rõ.

Bọn họ đối với mình rõ ràng không giống đối với tỷ tỷ.

Nhưng các cha nuôi không phải đều là từ phụ...

So ra thì, có đôi lúc ông cha ruột thích đánh mình, ngược lại là rất bao dung mình, mà mấy ông cha nuôi này, vào lúc dạy dỗ bản lĩnh cho mình thì phương pháp trừng phạt cùng với quá trình đều khắc nghiệt chưa từng thấy.

Tiết Tam đi tới trước mặt Trịnh Lâm, đưa tay sờ đầu hắn một cái:

- Chớp mắt mà Lâm nhi nhà ta đã cao lớn bằng ta rồi, haizz, năm tháng không bỏ qua ai cả.

Trịnh Lâm cười, vỗ vỗ bả vai mình.

- Haha.

Tiết Tam trèo lên lưng Trịnh Lâm.

Trịnh Lâm chìa tay kéo chân Tiết Tam, cõng hắn trở về.

- Lâm à, đừng trách cha, bây giờ ngươi còn chưa phải lúc, với tốc độ tiến bộ của ngươi, chờ qua ít năm nữa, thiên hạ này, ngươi muốn đi đâu mà không được?

Nếu như vạn nhất ngươi bây giờ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cha ruột mẹ ruột ngươi ngược lại còn tốt, bọn họ có lẽ có thể nghĩ thoáng ra được.”

Trịnh Lâm:

- ...

- Nhưng chúng ta không nghĩ thoáng được, mấy người chúng ta đều trông cậy vào ngươi.

- Đã biết, cha nuôi.

- Ngoan một chút, chờ lớn thêm ít nữa, cùng lắm thì mấy người chúng ta đặc biệt tới cùng ngươi du lịch thiên hạ, giống như năm đó đi cùng cha ngươi vậy. Ừm, đi cùng ngươi hẳn là thú vị hơn nhiều so với cha ngươi.

- Cha nuôi, ta vẫn luôn thắc mắc, các cha nuôi rõ ràng lợi hại như vậy, tại sao năm đó lại đi theo cha ta người này?

- Lâm à, ta biết ngươi vẫn luôn có chút coi thường cha ngươi, nhưng chính là không có cha ngươi, cũng sẽ không có ngươi, cũng giống như không có cha ngươi, cũng sẽ không có chúng ta.

Trịnh Lâm cười:

- Chuyện này có thể giống nhau được sao?

Tiết Tam rất nghiêm túc gật đầu:

- Có thể giống nhau.

Trịnh Lâm cõng Tiết Tam, tiếp tục đi.

- Còn nữa, ta có thể hiểu vì sao ngươi nhìn cha ngươi không vừa mắt, thật ra lúc ban đầu, mấy người chúng ta cũng như vậy, cha ngươi người này, nhiễu sự, còn lập dị, nhìn chỗ nào cũng không vừa mắt, luôn khiến ngươi sinh ra loại cảm giác dùng...

- Búa.

- Đúng, búa... hử?

Tiết Tam gõ đầu Trịnh Lâm đang cõng mình một cái:

- Tiểu tử thối, lời này ngươi cũng có thể nói sao?

- Ôi...

- Ngươi có biết vì câu nói này mà mấy lão ngốc Lực cha ngươi đã chịu bao nhiêu đau khổ hay không? ͏

Tuy nhiên cha ngươi người này vẫn là có mị lực. Mấy người chúng ta ngay từ đầu theo cha ngươi là bất đắc dĩ, một phần là ân tình, hơn nữa... Nói chung là giống như đi theo hắn.

Nhưng cha ngươi có thể ngồi vào vị trí này, đúng là dựa vào chúng ta, nhưng có lẽ là một nửa dựa vào chúng ta, còn lại một nửa cơ nghiệp nhưng thật ra là cha ngươi tự mình kiếm được, không có cha ngươi, có thể chúng ta cũng không đi được thuận lợi như vậy.

Còn nữa, đừng trách cha ngươi từ nhỏ đã thích Đại Nữu không thích ngươi, ngươi cũng khéo nói chuyện một chút đi, ngươi cũng nói chuyện với hắn dễ nghe một chút, Thiên Thiên người ta lúc còn bé bao nhiêu là lanh lợi hiểu chuyện, ngươi thì muốn gì làm nấy.

- Ngài muốn ta đi nịnh hót cha ta?

Trịnh Lâm lắc đầu:

- Ta không làm được, người hèn hạ bao nhiêu mới làm được chuyện như vậy.

- Tiểu tử! Lấy gân tay gân chân ra!!!

Sau khi đùa giỡn một hồi, Trịnh Lâm đành phải xin tha, lại cõng Tiết Tam lên.

- Cha nuôi, phong ấn mi tâm ta khi nào mới có thể giải hết?

- A, cái này còn sớm, hiện giờ có phong ấn này, ngươi còn thỉnh thoảng phát bệnh, không có nó ngươi nói xem rốt cuộc ngươi là người hay ma?

- Ngược lại ta nghĩ làm Ma cũng không có gì xấu.

- Cha nuôi cũng nghĩ như vậy.

- Ta còn nghĩ gọi Trịnh Lâm còn không hay bằng Ma Lâm.

- Vì thế...

- Nhưng mà, Lâm nhi à, Ma thực sự không phải là kẻ điên mất tâm tính, đó là thú vật.

Ma không phải là vật ngu xuẩn không có cách nào khống chế sức mạnh của chính mình mà nổ tung, bản ý của ma là tự do.

- Ta không phải muốn truy cầu tự do, kết quả bị cha nuôi ngài...

Tiết Tam bỗng chốc bắt lấy một con chuồn chuồn vừa bay qua bên người.

“Rắc” một tiếng, bóp chết nó, hỏi:

- Nó rất tự do chứ?

Dừng một chút, lại hỏi:

- Nó rất tự do sao?

...

Thuyền lớn cập bờ. Trên boong thuyền đã trải thảm, từ trên thuyền đi xuống một đám cẩm y vệ, xếp hàng mà xuống, vẻ mặt nghiêm trang.

Ngay sau đó, một thân ảnh mặc áo mãng bào trắng đứng trên thảm, nhất thời đại soái Phạm Thành Cẩu Mạc Ly cùng với một đám tướng lĩnh dưới trướng đã sớm chờ đợi, cộng thêm giáp sĩ canh phòng bốn phía, toàn bộ chỉnh tề quỳ phục xuống, đồng thanh hô:

- Cung nghênh Vương gia!

- Chủ thượng, những năm nay thuộc hạ ở vùng sông nước hoang dã phía nam Phạm Thành, đã lập được ba mươi sáu pháo đài quân sự, mười hai trại trên bộ, sáu thủy trại.

Pháo đài quân sự ở vị trí cắt qua ba phía, chỉ cần người Sở có động tĩnh lớn, chúng ta ở đây cũng tất nhiên có thể biết tin kịp thời.

Lục trại ở vị trí hiểm yếu, nếu là quân ta tấn công thì đã lập sẵn cơ sở tiến lên.

Nếu là quân Sở tấn công, quân ta tiến vào có thể ép tới phía trước, dựa vào quân trại bày trận, lui có thể dựa vào tường rào ngăn thế công của quân Sở, từ từ tiêu hao, giành được thời gian chuẩn bị dư dả cho vùng chủ thành Phạm Thành.

Mà bên trong Thủy trại, trừ khi thủy sư Yến Quốc từ Vọng Giang xuôi nam chi viện, nếu không nơi này của chúng ta tạm thời chưa thể so sánh với đại chiến thuyền của thủy sư Sở Quốc, nhưng đội thuyền trung đẳng ngược lại có số lượng khá, thuyền nhỏ cũng tuyệt đối đủ dùng, chính diện tuy là không đánh lại được thủy sư Sở Quốc, nhưng cũng có thể làm tắc đường sông, có tác dụng tập kích quấy rối quân địch, làm hết sức trừ khử bớt ưu thế thủy sư của người Sở ở địa phương này của chúng ta.

Ba mươi sáu pháo đài quân sự, nghe thì rất đáng sợ, nhưng thật ra chính là trạm gác phân bộ bên ngoài, tác dụng chính là đốt khói báo động, tương đương với con mắt bố trí bên ngoài.

Trại trên bộ thì là căn cơ, dù sao bất kể là Yến quân truyền thống trên ý nghĩa hay là quân Tấn Đông hiện giờ, ưu thế thực sự là kỵ binh.

Mà muốn để kỵ binh phát huy được ưu thế cơ động thực sự trong chiến tranh thì nhất định phải sớm làm tốt thăm dò địa hình cùng sớm nắm chắc địa hình, nếu không lấy địa hình Sở Quốc, rất dễ dàng khiến cho kỵ binh rơi vào khững khốn cảnh như sa vào vũng bùn hoặc là bị chia nhỏ hoặc gặp trở ngại.

- Làm tốt lắm.

Trịnh Phàm nhìn địa đồ bố trí quân sự Cẩu Mạc Ly trình bày, không ngừng gật đầu.

- Mặt khác, Chủ thượng, thuộc hạ cũng lấy Phạm Thành là điểm xuất binh, làm ra ba bộ phương án tác chiến.

- Nói đi.

- Thứ nhất, binh mã Phạm Thành xuất ra từ hướng đông, xuôi theo con đường năm đó Chủ thượng ngài từ Trấn Nam quan tây hạ cứu viện Phạm Thành, một lần đánh thông Phạm Thành, dọc theo Trấn Nam quan cắt lấy một vùng phía bắc Sở Quốc. ͏

Hết chương 2674.
Bình Luận (0)
Comment