Thứ hai, quân ta từ đầm lớn hướng Đông Nam Phạm Thành thẳng tiến, sau khi vượt đầm, ép thẳng tới Dĩnh đô, phỏng theo phương pháp năm đó Chủ thượng tập kích kinh kỳ Sở Quốc, đến thẳng nơi yếu hại của Sở Quốc.
Thứ ba, quân ta từ Phạm Thành mà ra, dựa vào dãy núi Tề Sơn, một đường hướng nam, cắt đứt liên hệ giữa người Sở và dãy Tề Sơn.
Trịnh Phàm ngồi trên ghế, nghe xong ba sách lược này của Cẩu Mạc Ly, có chút trầm ngâm, nói:
- Đánh ra từ hướng đông Phạm Thành, hoàn toàn đả thông tuyến đường Phạm Thành và Trấn Nam quan, thật ra là phí công vô ích, vô ích tiêu hao sức mạnh quân ta vào nơi nhìn như vùng lãnh thổ mới được khuếch trương nối liền thành một mảnh, kì thực là lộ ra cái bụng thịt mềm, sẽ tặng cho người Sở quá nhiều thời cơ lợi dụng.
Đánh trận không đơn giản như địa bàn đổi màu sắc màu sắc trên sa bàn, cũng không phải ngay từ đầu địa bàn chiếm được càng nhiều thì càng được lợi, cơ sở thế thắng, là đem sức mạnh dã chiến của đối phương lôi ra tiêu diệt trước tinh nhuệ, đợi đến khi đối phương không có lực lượng để tiếp tục dã chiến, thì bắt đầu tập trung ưu thế binh lực bao trùm chiến trường,tấn công trọng điểm vào thành lớn.
Ưu thế của người Yến vẫn luôn là tính cơ động của kỵ binh, cùng là quân đoàn dã chiến khi đối đầu chính diện, thường thường là người Yến chiếm được ưu thế, mà quá sớm tham đoạt chiến công vào thời gian đầu nên chủ động chiếm đoạt một mảng lãnh thổ lớn, nhìn như tin chiến thắng liên tục, thực ra những lãnh thổ mới chiếm được này nên phân phối bao nhiêu binh lực đi đóng giữ? Tự cắt đi của mình bao nhiêu tính cơ động?
Mà một khi binh lực của chính ngươi bị phân tán ra, để sơ hở ở địa bàn quan trọng cần trấn giữ, trái lại trở thành người sở tới lui tự nhiên trên địa bàn của ngươi.
Giống hệt cuộc chiến khai Tấn của hai vương Nam Bắc năm xưa, sau khi trực tiếp đánh tan tinh nhuệ hai nhà Hách Liên gia Văn Nhân gia, phần lớn thành trì nước Tấn chính là truyền hịch mà định ra, địa bàn ăn được quá sớm, dễ bị nuốt không trôi, ăn được chủ lực tinh nhuệ của đối phương trước, mới có thể thực sự ngồi xuống từ từ tiêu hóa.
Cẩu Mạc Ly gật gật đầu, nói:
- Chủ thượng anh minh.
Trịnh Phàm đưa tay chỉ địa đồ, nói:
- Thứ hai, xuất binh từ Phạm Thành, vượt đầm lớn lại tiến vào Dĩnh đô, chưa nói đường xá xa xôi còn là con đường khó đi nhất.
Từ sau khi Tĩnh Nam Vương đốt diệt Dĩnh đô năm đó về sau, người Sở từ lâu đã sớm cực kỳ chú ý phòng hộ quốc đô, sợ quân ta lại phục chế trận điển hình này một lần nữa.
Cho nên, quân ta từ Phạm Thành ra, đánh từ hướng Đông Nam, xác suất lớn sẽ sa vào tầng tầng chặn đánh tiêu hao của người Sở, một khi quân đội mất nhuệ khí, binh mã kiệt sức, đầm lầy uốn khúc này rất có thể sẽ trở thành nơi đại quân bị diệt.
Cẩu Mạc Ly gật đầu lần nữa:
- Chủ thượng anh minh.
Anh minh là thật sự anh minh, đây cũng không phải lời nịnh hót.
Có Lương Trình ở bên người, lại theo học Điền Vô Kính, trình độ binh pháp của Trịnh Phàm sớm đã không thấp, lại thêm những năm này tự mình cũng có nhiều cơ hội tự tay thao luyện, trải qua từng trận từng trận đại chiến. Có thể nói, tố chất quân sự hiện tại của Trịnh Phàm, đã sớm đạt đến trình độ thống soái hạng nhất.
- Thứ ba... Xuôi nam, ngăn cách dãy núi Tề Sơn, nếu là có thể xuôi nam đến một điểm cực hạn, một khi Yến Sở khai chiến, có gia tăng độ khó của mối liên hệ giữa Càn Sở.
Từ lúc Yến Quốc chiếm đoạt vùng Tam Tấn, sau khi tạo thành cách cục hùng cứ phương bắc, bốn nước lớn Chư Hạ, đã dần dần biến thành hình thức Tam quốc, dưới loại hình thức này, lão nhị cùng lão tam cùng nhau liên thủ chống lại lão đại, đây là chiều hướng phát triển.
Mặc dù thỉnh thoảng vẫn có hiềm khích, nhưng vẫn như cũ không cách nào ngăn cản nhận thức “môi hở răng lạnh”.
Khác biệt với Tam quốc đại khái là “trận chiến Xích Bích” vốn nên có khả năng xảy ra ở đất Lương bởi vì Lý Phú Thắng toàn quân bị diệt mà tạo thành, lại bị Trịnh Phàm tự mình dẫn quân công phá thành Thượng Kinh mà không thể trở thành hiện thực.
Cho nên, một khi Yến lại khai quốc chiến với Sở, Càn Quốc chẳng lẽ lại không chi viện Sở Quốc?
Đây là chắc chắn.
Mặc dù người Yến luôn luôn không vừa mắt người Càn, các loại ngụ ngôn chuyện cũ các loại câu đùa, đều thích gắn vào người Càn, nhưng người Càn, nhất là triều đình Càn Quốc, cũng không phải đồ ngu. ͏
Một khi biến thành như vậy, Yến Sở ở tiền tuyến giằng co chém giết, người Càn ở phía sau tiếp viện cho Sở Quốc, việc này tạo thành ảnh hưởng rất bất lợi đối với chiến sự của Yến Quốc.
Dù sao, người Càn ngoại trừ đánh trận không được ra thì làm chuyện khác... Vẫn còn có thể.
Mặc dù mười năm gần đây, phương bắc Càn Quốc nhiều lần bị Yến quân thiết kỵ thử thách, nhưng khu vực trưng tâm thực sự giàu có, Giang Nam, thực ra cũng không chịu tổn hại một binh một tốt, nói ngắn gọn, rãnh máu của người Càn còn rất dày.
Lúc này, Trịnh Phàm và Cẩu Mạc Ly đều đứng trên tường thành phía nam Phạm Thành, địa đồ được Thiên Thiên giơ lên.
Nhiếp Chính Vương gia đưa tay chỉ hai phương hướng nam bắc, nói:
- Có một số cửa ải là nơi kiềm chế, như Trấn Nam quan, Tuyết Hải quan, Nam Môn quan, ba cửa ải này ở trong tay ai, kẻ đó liền có thể nắm giữ khả năng tiến lùi tự nhiên, chủ động địa thế.
Phạm Thành thì không hẳn vậy.
Phạm Thành là một cây đinh vương phủ ta chôn xuống đất Sở, tác dụng của nó, chính là đâm ra vào thời điểm mấu chốt, để đạt được công dụng duy trì và phụ trợ lớn nhất đối với toàn bộ chiến cuộc
Bởi vì Phạm Thành nơi này, cho dù có bị quân Sở chiếm được, người Sở cũng rất khó thông qua nơi này dụng binh với Tấn, mặc dù bây giờ có thể đi đường sông, nhưng đường sông này chỉ là sơ sài, cũng không từng được tập hợp lượng lớn nhân lực vật lực tiến hành khai thác cùng củng cố giống Tùy Dương đế tu sửa Đại Vận Hà.
Cho nên, cho dù mất Phạm Thành Vương phủ cũng chỉ cần bố trí binh mã quy mô nhất định ở phía bắc Mông Sơn liền có thể có xác suất lớn ngăn chặn được xúc tu vươn dài của người Sở.
Mà Phạm Thành nơi này cũng không thích hợp làm chiến trường xuất binh chính, bởi vì bất kể là áp lực hậu cần hay là hoàn cảnh phóng thích chiến trường, Phạm Thành đều không thể nào so được với Trấn Nam quan.
Đại chiến Yến Sở lại mở ra, đại quân đoàn chủ lực thực sự, tất nhiên là đi ra từ Trấn Nam quan, mà không đi tới Phạm Thành.
Tác dụng sự tồn tại của Phạm thành, chính là đánh phụ trợ, không chỉ phải đánh ra cảm giác tồn tại, quan trọng nhất là phải ra đánh ra tính giá trị.
- Chủ thượng, thuộc hạ hiểu được.
Cẩu Mạc Ly cười nói.
- Thực ra, trong lòng thuộc hạ mấy năm nay vẫn luôn suy nghĩ một việc, còn xin Chủ thượng thứ tội.
- Nói đi.
- Năm đó Chủ thượng ngàn dặm tập kích Tuyết Hải quan, hoàn thành trận chiến đỉnh cao giúp Tĩnh Nam Vương lấy quân yểm trợ đạt được hiệu quả kỳ diệu trên chiến trường chính diện, thuộc hạ vẫn nghĩ, nếu để thuộc hạ đổi chỗ với Chủ thượng thì thuộc hạ có thể làm ra thành tích giống như Chủ thượng năm đó không.
- Ngươi khiêm tốn rồi.
Trịnh Phàm vẫn luôn tự nhận mình là “bông hoa trong nhà ấm”, dù có hài lòng với bản thân như thế nào đi nữa thì, cũng không có khả năng cảm thấy mình sẽ ưu tú hơn trên phương diện quân chính so với Dã Nhân Vương dựa vào hai tay mình đánh thiên hạ.
Không nói cái khác, chỉ cần một điều, Trịnh Phàm hắn không thể chịu khổ được như vậy.
- Chủ thượng, thuộc hạ những năm này từng mấy lần tự mình thăm dò vùng Tề Sơn, còn cùng một số người tạo dựng một chút quan hệ, cho nên một khi đại chiến mở ra, thuộc hạ có thể lấy chuồng ngựa ra thề, cái khác không nói, nhưng ngăn cách Càn Sở qua lại thì thuộc hạ, có thể làm được!
Trịnh Phàm đưa tay vỗ vai Cẩu Mạc Ly, nói:
- Có câu nói này của ngươi thì ta an tâm rồi.
- Đa tạ Chủ thượng tín nhiệm.
- Ta cũng cho ngươi một lời hứa, sau khi Chư Hạ nhất thống, Dã Nhân cũng sẽ nhập vào Chư Hạ.
Đa tạ Chủ thượng thành toàn!
Thấy vương gia và Cẩu Mạc Ly trò chuyện đã qua một thời gian, Lưu Đại Hổ đã có chòm râu tiến lên bẩm báo:
- Vương gia, công chúa điện hạ còn đang đợi.
Ba thân vệ bên người Trịnh Phàm năm đó, Trần Tiên Bá và Trịnh Man đều ra ngoài.
Trần Tiên bá ở Trấn Nam quan, Trịnh Man ở Tuyết Hải quan.
Duy chỉ có Lưu Đại Hổ, Trịnh Phàm từng hỏi hắn hai lần, hắn đều nói rõ mình không có ý nghĩ ra ngoài, chính là ý tứ bên người vương gia không thể không có ai hầu hạ.
Cho nên, hắn vẫn ở lại bên cạnh Trịnh Phàm làm thân vệ, hiện tại đã là thân vệ trưởng, có phần giống vai trò thư ký trong soái trướng. ͏