Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2676 - Chương 2676. Lười Biếng

Chương 2676. Lười biếng
Chương 2676. Lười biếng

- Gọi Đại Nữu vào đây. ͏

Nhiếp Chính Vương Đại Yến trước đó vừa nghiêm túc thảo luận chiến sự, vào lúc nhắc tới khuê nữ nhà mình, nét mặt lập tức trở nên nhu hòa, khuê nữ nhà mình chính là uy hiếp của hắn.

Chỉ chốc lát sau, Đại Nữu đã đợi một hồi lâu mới được phụ thân triệu kiến lớn, nhảy nhót chạy tới, trên mặt không có bất mãn và tủi thân chút nào mà là vui vẻ ra mặt:

- Cha, cha, Đại Nữu nhớ cha rồi.

Rõ ràng bỏ nhà trốn đi là nàng, hơn nữa còn là nàng chủ động lừa gạt đệ đệ cùng đi, nhưng bây giờ nói nhớ phụ thân, cũng vẫn là nàng.

Logic ở đây có vấn đềrất rõ ràng, cơ bản là không có cách tự bào chữa, nhưng không ai để ý, Trịnh Phàm tất nhiên cũng sẽ không để ý.

Ai bảo mình sủng nàng như vậy.

- Ôi chao, con gái của ta.

Trịnh Phàm ôm lấy Đại Nữu, ở độ tuổi này là lúc trẻ con phát triển thân thể, hai ba tháng không gặp là có thể thay đổi không nhỏ.

Đại Nữu ôm cổ Trịnh Phàm, hôn hai cái lên mặt Trịnh Phàm:

- Cha, mẫu thân vẫn khỏe chứ? Mẫu thân có nhớ con hay không?

- Cực kỳ tốt, nói ngươi đi, trong nhà liền yên tĩnh, mỗi ngày có thể dành càng nhiều thời gian đánh bài với chị em dâu.

- Mới không phải vậy, cha gạt ta, cha gạt ta.

- Khà khà.

Trịnh Phàm nhẹ nhàng xoa đầu khuê nữ.

- Có phải là Đại Nữu quấy rầy cha cùng Cẩu thúc thúc bàn chuyện chính sự?

- Không có, cha cùng Cẩu thúc thúc đã nói chuyện xong. Con gái, đây là lần đầu tiên ngươi tới Sở Quốc phải không?

- Cha, mới không phải đâu.

- Hử? Trước kia đã tới lúc nào rồi?

Đại Nữu chỉ vào cờ Hắc Long và cờ Song đầu ưng treo trên tường thành nói:

- Chỗ này không phải là lãnh thổ Yến Quốc, không phải lãnh thổ của cha sao? Nơi này cũng là nhà ta, chỉ là nhà ta quá lớn mà thôi, người ta chẳng qua là từ nhà ở Phụng Tân thành đến nhà Cẩu thúc thúc giúp chúng ta trông coi để dạo chơi.

Nói ngắn gọn, ta đây không gọi rời nhà trốn đi, là do nhà ta quá lớn thôi.

Cẩu Mạc Ly nghe nói như thế, lúc này cười nói:

- Chủ thượng, công chúa nói đúng, nhà chúng ta lớn.

Ngay sau đó, Cẩu Mạc Ly lại nói với công chúa:

- Về sau sẽ còn càng lớn, cho nên chúng ta tiểu công chúa điện hạ lần này là cố ý đến làm quen một chút, tránh khỏi về sau nhà lại mở rộng ra vài lần nữa, lập tức không phân biệt được Đông Nam Tây Bắc, công chúa điện hạ thật nhìn xa trông rộng.

Da mặt Đại Nữu dù dày, cũng không tiện trải nghe Cẩu Mạc Ly “khen” mình như vậy ngay trước mặt cha mình và Thiên Thiên ca, đành phải giấu mặt vào lòng cha mình, sẵng giọng:

- Cha, Cẩu thúc thúc chê cười người ta.

- Cẩu thúc thúc của ngươi thích ngươi còn không kịp, sao có thể chê cười ngươi? Ngược lại là ngươi, đừng ỷ vào Cẩu thúc thúc thích mình mà tùy hứng giày vò Cẩu thúc thúc của ngươi.

- Ta mới không có, người ta rất ngoan.

Đối với khuê nữ của mình, trong lòng Trịnh phàm biết rõ. Nhìn như ngốc nghếch, bộ dạng có chút tùy tiện, nhưng ở một số phương diện, thực sự là thừa hưởng từ mẹ ruột nàng.

Quạ đen không biết bản thân mình đen, Nhiếp Chính Vương cơ bản không muốn hài tử mình yếu ớt, cuối cùng truyền thừa cho ai.

Dù sao, cũng rất tốt, làm cha hi vọng khuê nữ nhà mình hồn nhiên ngây thơ một chút, nhưng tuyệt đối không thể quá mức ngu ngốc, khuê nữnhà mình cũng không có vẫn đề này.

Trịnh Phàm đặt Đại Nữu xuống, Đại Nữu đi tới phía sau, cúi người bái lạy một người đang uống trà ở một bên:

- Đồ nhi bái kiến sư phụ.

Lúc Nhiếp Chính Vương đang nghị sự với thủ hạ tướng lĩnh mà có thể ngồi bên cạnh không để ai vào mắt, cũng chỉ có vị hàng xóm cũ kia.

Cơ thể Kiếm Thánh vương tới phía trước thăm dò, đưa tay đặt lên cổ tay Đại Nữu, khẽ nhíu mày, nói:

- Lười biếng, mấy ngày nay không vận khí.

Đại Nữu có chút ngượng ngùng thè lưỡi.

Kiếm Thánh cũng có phần không thể làm gì, thứ nhất nữ đồ đệ này nhận truyền thừa Long Uyên của mình không giống Kiếm Tỳ, tính tình Kiếm Tỳ vẫn là lạnh lùng, nhưng nữ đồ đệ này lại rất biết làm nũng, có thể dụ được mình cùng sư nương xoay vòng vòng, dẫn đến Kỳ nghiêm sư vẫn luôn không bắt bẻ nổi.

Càng khiến người ta bất đắc dĩ chính là thể chất Hỏa Phượng linh đồng, người ta chính là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới, thì giai đoạn đầu cũng tiến bộ nhanh hơn so với kiếm khách mang tín niệm có công mài sắt, có ngày nên kim cần cù chăm chỉ.

Lại thêm mấy vị tiên sinh kia trong vương phủ, bọn hắn quả thực càng coi trọng thế tử điện hạ hơn, điểm này, người vương phủ đều biết rõ trong lòng, nhưng việc này cũng không hề mang ý nghĩa các tiên sinh sẽ thể hiện rõ bên trọng bên khinh với tiểu công chúa. ͏

Hết chương 2676.
Bình Luận (0)
Comment