Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2677 - Chương 2677. Bỏ Mặc Sao

Chương 2677. Bỏ mặc sao
Chương 2677. Bỏ mặc sao

Dạy một đứa là dạy, dạy hai đứa cũng là chuyện đồng thời dạy thêm một mà thôi, chỉ là sẽ không nghiêm khắc với Đại Nữu như đối với thế tử điện hạ.

Nhưng liên tưởng đến vị thật thà chất phác nhất vương phủ kia, năm đó còn có thể dựa vào kiếm tỳ diễn luyện mà hiểu rõ kiếm pháp của mình, còn có thể dùng búa diễn luyện lại, cho nên, mình là sư phụ Đại Nữu không giả, nhưng bên người Đại Nữu cũng luôn không thiếu người để học bù chỉ điểm.

Đúng lúc này, Tam gia và Trịnh Lâm cũng đi tới.

Trịnh Lâm vừa xuất hiện, nụ cười trên mặt Cẩu Mạc Ly dần dần thu lại.

Thế tử điện hạ Vương phủ rất chú trọng cấp bậc lễ nghĩa, nhưng đây cũng không phải mang ý nghĩa hắn thích lễ pháp rườm rà kia, mà là tính cách tự thân hắn rất phù hợp vị trí của hắn, đó chính là...Tự cao tự đại.

Cũng bởi vậy, mỗi lần giao tiếp với thế tử điện hạ, Cẩu Mạc Ly đều sẽ rất cẩn thận, rất đúng mực.

Tiểu hài này tuổi còn nhỏ, lại luôn có thể cho hắn một loại cảm giác như nhìn thấy vị người mù kia.

Toàn bộ vương phủ, phải nói Cẩu Mạc Ly sợ ai nhất, thật đúng là không phải vương gia, mà là vị Bắc tiên sinh đã từng giày vò hắn đến dục tiên dục tử.

Thu lại vẻ mặt tươi cười, còn có Trịnh Phàm.

Không phải Trịnh Phàm không muốn làm một người cha hiền, trên thực tế, bất kể là là ngay từ đầu đối với Thiên Thiên hay là về sau đối với Đại Nữu, Trịnh Phàm đều là một từ phụ có thể cưng chiều con cái đến tận trời.

Nhưng hết lần này tới lần khác đối với thằng con trai ruột này, thật là dần dần biến thành trình độ trông thấy hắn liền vô thức nhíu mày.

Trịnh Phàm đã từng phân tích nguyên nhân với Tứ Nương, hắn cảm thấy có lẽ là Thiên Thiên lúc ấy quá ngoan, ngoan đến không tưởng nổi, còn Đại Nữu lại là con gái, làm cha cưng chiều con gái, thích áo bông nhỏ là chuyện hoàn toàn tự nhiên, nô lệ của con gái không phải như vậy mà thành hay sao?

So sánh dưới tình huống đối lập, thằng con ruột nhà mình, có thể là bước chân trái vào cửa trước đều cảm thấy có chút khó chịu.

Hơn hết, còn có một nguyên nhân rất chân thực, Trịnh Phàm chưa nói, Tứ Nương cũng không thể đi vạch trần: Đó chính là, thẳng con ruột nhà mình là Tiểu Ma Vương điển hình.

Liên tưởng đến lúc ban đầu, đám Ma Vương kia trông mình như thế nào, lại so sánh với thằng con trai mình, thật ra rất dễ hiểu.

Bình thường làm cha có thể nói với thằng con mình như vậy:

- Nếu không phải lão tử nuôi ngươi bao nhiêu năm thì thế này thế kia...

Nhưng cố tình thằng con nhà mình, sinh ra cửu phẩm, cho dù ngươi có ném hắn vào trong dãy núi Thiên Đoạn, cách vài chục năm lại đi xem một lần, nói không chừng tiểu tử này đã hỗn thành tiểu đầu mục bộ lạc sinh dã nhân nào đó, còn cưới con gái lão đầu mục rồi.

Nhưng mấy năm này dưới sự gia tăng phối hợp rèn luyện đơn lẻ của cha mẹ, tiểu tử này ngược lại không đến nỗi làm mất mặt trước mặt nhiều người.

Trịnh Lâm quỳ xuống hành lễ:

- Nhi thần bái kiến phụ vương, phụ vương thiên tuế!

- Đứng lên đi.

- Tạ phụ vương.

Hai cha con trầm mặc nhìn nhau, ngay cả bầu không khí nơi này cũng hạ nhiệt xuống.

Cũng may, mọi người cũng đã quen.

Nếu như nói Nhiếp Chính Vương nhìn Thiên Thiên, giống như là mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thích, như vậy nhìn thằng con ruột của mình lại thật có chút giống cha vợ nhìn con rể, hận đến nghiến răng đồng thời còn phải mỉm cười duy trì mặt mũi.

Lập tức, Trịnh Phàm ngoảnh mặt về phía nam, mở miệng nói:

- Mặc dù ngươi còn nhỏ, nhưng dù sao cũng là thế tử vương phủ, không lâu nữa chiến tranh đã đến trước mắt rồi, vi phụ ta cũng phải đi xuất chinh, ngươi được như nam tử hán, chững chạc một chút, lo liệu việc trong nhà cho tốt, đây thân là trách nhiệm của thế tử.

Trịnh lâm rất nghiêm túc gật đầu nói:

- Trong nhà đã có nhi thần, mời phụ vương yên tâm đi đi.

Trịnh Phàm:

- ...

Gió nhẹ nhàng thổi, bốn phía hiện ra là hơi thở đồng ruộng quen thuộc.

Hai ba năm kia lúc Cẩu Mạc Ly vừa mới tới đóng quân tại Phạm Thành, phía Nam Phạm Thành còn là vùng tranh chấp với quân Sở, không chỉ có đồn kỵ binh mã của hai bên thường xuyên chém giết, còn có giang hồ được từng người nâng đỡ, thế lực nhỏ địa phương cắn xé từng mảnh địa bàn nhỏ. ͏

Năm đó Trịnh Phàm vừa mới nhận tứ phẩm, còn mang theo nhóm Ma Vương cùng đi thăng cấp, cũng là mượn hoàn cảnh khi đó.

Hiện tại không giống vậy.

Ba mươi sáu lâu đài quân sự, mười hai trại trên bộ, sáu thủy trại đây là sự khống chế quân sự trong tay Phạm Thành, trên cơ sở xây dựng chế độ trong thành, thường xuyên có lợi thế về sự phụ thuộc địa phương.

Nếu như nói năm đó Khuất Bồi Lạc và Phạm Chính Văn ở đây, vỏn vẹn chỉ có thể dựng lên vài mảnh hàng rào gỗ, thì như Cẩu Mạc Ly trước là dựng lên một vành đai phòng cháy, ở trong vòng trồng hoa hoa cỏ cỏ, thỉnh thoảng còn tu sửa tỉ mỉ, bên ngoài gió tanh mưa máu, bên trong dù chưa phải ca vũ thăng bình, nhưng cũng có thể có loại “an cư lạc nghiệp”.

Đương nhiên, so sánh thuần túy như vậy thật ra có phần không công bằng đối với Khuất Bồi Lạc, dù sao lúc trước Phạm Chính Văn làm chủ Phạm Thành, Khuất Bồi Lạc chỉ ở phía ngoài hành động, có chút ý tứ quân chính tách rời, còn Cẩu Mạc Ly một tay nắm hết, đồng thời còn có cung cấp đầy đủ từ đất Tấn.

Chỉ có điều, ở trên một chiến trường chỉ mang tính chất phụ trợ mà có thể nổi lên một Dã Nhân Vương, hành động này có thể nói là cực kỳ ngang tàng.

Nhất là đối với Sở Quốc những năm nay danh tướng lụi tàn mà nói, đủ để cho vị anh vợ kia của Trịnh Phàm hâm mộ chảy nước miếng.

Lúc này, Trịnh Phàm và Kiếm Thánh đang ngồi đánh cờ cùng nhau, đánh cũng không còn là cờ năm quân, mà là cờ vây đường đường chính chính, chỉ có điều, kỳ nghệ của Nhiếp Chính Vương chưa đến mức quá dở, nhưng cũng chỉ có thể tính là rất bình thường.

Cũng may, tài nghệ cờ vây của Kiếm Thánh cũng chẳng hơn được Nhiếp Chính Vương bao nhiêu, không cần nhường nhịn cái gì, hai người ngược lại là có thể dễ dàng đánh giết thoải mái.

Cẩu Mạc Ly liền đứng bên cạnh đóng vai phụ, đồng thời bưng trà dâng nước.

Bên ngoài, cẩm y vệ đã sớm bố trí xong, phụ trách cảnh giới bốn phía.

Trịnh Lâm và Đại Nữu một trái một phải ngồi bên cạnh Thiên Thiên.

- Ca, người Sở tại sao lại bỏ mặc Cẩu thúc ở đây từng bước phát triển lớn mạnh như vậy?

Trịnh Lâm tò mò hỏi.

Đường từ Tấn Đông đến Phạm Thành không dễ đi, binh mã Phạm Thành thật ra cũng không tính là nhiều, có thể nói Cẩu Mạc Ly chính là một quân tốt mở ra cục diện ngay dưới mắt người Sở.

Thiên Thiên trả lời:

- Lúc ngươi còn chưa ra đời, quân Sở từng tiến đánh Phạm Thành, nhưng bị phụ thân dẫn quân từ Trấn Nam quan ra tập kích, bị đánh trở tay không kịp.

Chính trong trận chiến này Tiên Bá ca tự tay chém xuống thủ cấp Độc Cô gia Trụ quốc Sở Quốc, thu được quân công.

Người Sở không phải không rõ cảm giác Phạm Thành như nghẹn ở cổ họng, nhưng người Sở không có cách nào, trừ khi hoàn toàn nắm chắc có thể ngăn chặn một tuyến Trấn Nam quan, nếu dưới sự hô ứng trước sau của quân ta, người Sở muốn gặm được Phạm Thành, gần như là chuyện không thể.

Đại Nữu ngồi bên cạnh dùng Long Uyên vẽ trên mặt đất, lúc mới đầu vẫn không cảm thấy gì, nhưng dần dần Thiên Thiên phát hiện Đại Nữu vẽ lại là bản đồ địa hình một đường đông tây từ Trấn Nam quan đến Phạm Thành.

- Chuyện này giống như ta chơi đùa với rắn lớn, ta tóm cái đuôi nó, đầu nó liền đến, ta tóm đầu nó, đuôi nó liền đến.

Đại Nữu quay đầu nhìn Thiên Thiên ca, ngượng ngùng nói:

- Lúc trước rời nhà trốn đi, sợ mình lạc đường nên đã nhớ kỹ một ít địa điểm trên sa bàn trong phòng cha.

Ưu thế của linh đồng không chỉ ở chỗ thân thể trưởng thành sớm, còn có ưu thế về tâm trí.

Chuyện này thật ra rất dễ giải thích, có thể thoát ly trạng thái “quấn tã” sớm hơn, bò lên sớm hơn, đứng lên sớm hơn, sớm đi thăm dò hoàn cảnh chung quanh, nhận biết đối với sự vật tất nhiên cũng sẽ sớm hơn rất nhiều so với trẻ con bình thường.

Lúc này, nơi xa xuất hiện một đội kỵ binh, dẫn đầu chính là Lưu Đại Hổ và một tướng lĩnh xuất thân dã nhân.

Lưu Đại Hổ tung người xuống ngựa, đi vào trước bàn cờ bẩm báo:

- Vương gia, người tới rồi.

Trịnh Phàm gật gật đầu, tiếp tục hạ cờ.

Rất nhanh sau đó, ba nam tử đi tới nơi này, trong đó hai người vừa nhìn chính là ăn mặc trang phục truyền thống Tang tộc, một người khác mặc trang phục Sở Quốc.

Cẩu Mạc Ly đang châm trà liền bỏ ấm trà xuống, nhìn bọn hắn cười, thân thiện nói:

- Tới rồi?

Ba người đưa mắt nhìn nhau, bọn họ biết Cẩu Mạc Ly, cũng biết thân phận của Cẩu Mạc Ly ở Phạm Thành ở Tấn Đông, hiện giờ có hai người đang ngồi, Cẩu Mạc Ly đứng hầu hạ, vậy... Thân phận của nam tử mặc áo mãng bào màu trắng đến cỡ nào, liền được miêu tả sinh động. ͏

Hết chương 2677.
Bình Luận (0)
Comment