Ba người lập tức quỳ phục xuống:
- Chúng thần bái kiến Nhiếp Chính Vương gia.
Ba người thật ra đều là Tang tộc, một người tên là Mông Nã, một người tên Ba Cổ, một người khác mặc trang phục Sở Quốc, bởi vì trong tộc năm đó từng bị Khuất thị thuần phục nên được ban cho họ Hạ, bây giờ gọi là Thương Lâu.
Khu vực phía Nam Phạm Thành là một mảng lớn phức tạp hỗn loạn, thực ra trên bản chất là vị trí trung tâm đất phong của Khuất thị năm đó, vào lúc Khuất thị bị đánh đuổi ra, thậm chí là gần như bị nhổ tận gốc về sau, tạo thành thế lực trống rỗng.
Bộ tộc của ba người thật ra ở vị trí xa xôi, ở mặt phía nam của phía nam, đủ để kéo dài đến đầu nam dãy núi Tề Sơn, lại tiếp tục đi về phía nam là có thể đến vùng đông nam biên cương Càn Quốc năm đó.
Chỉ có điều, mảnh đất kia bởi vì năm đó Niên đại tướng quân dẫn quân công phạt nên hiện thuộc về đất Sở.
Thế lực bộ tộc của ba người cũng không phải là mạnh, trước mặt quân chính quy trang bị đầy đủ, có thể nói là không đáng nhắc tới, nhưng loại địa đầu xà này có đôi khi lại có thể phát huy ra tác dụng cực kì xuất sắc, nhất là trong quân sự mạo hiểm, có bọn họ trong ngoài phối hợp, có thể đem lại hiệu quả thần kỳ.
Trịnh Phàm khoát khoát tay, tùy ý hạ cờ xuống bàn cờ, không nhìn thế cờ đã không thể cứu vãn của mình nữa, ngược lại giả bộ như dáng vẻ xử lý chính sự quay đầu nhìn ba người đang quỳ rạp trên đất này.
Tuy nhiên, Vương gia thật cũng không nói gì, mà là tiện tay cầm lấy một chùm nho đặt ở bên cạnh bàn cờ, đặt vào trước mặt ba người đang quỳ.
- Vương gia ban thưởng cho các ngươi.
Cẩu Mạc Ly lên tiếng nhắc nhở.
- Tạ vương gia.
- Tạ vương gia.
Ba người cùng nhau nhận nho, phân chia một người một quả nho bỏ vào trong miệng, vừa ăn vừa cười khen ngọt.
- Ha ha.
Vương gia cười cười đứng lên, không nói thêm gì với bọn họ nữa.
Một thân ở đây, gặp bọn họ, kì thực đã thắng cả thiên ngôn vạn ngữ, chiêu hiền đãi sĩ gì đó, thật ra không có ý nghĩa gì, càng không cần thiết phải vậy.
Cẩu Mạc Ly lập tức đi qua, ra hiệu ba người đứng lên, bảo bọn họ theo mình đi thương nghị.
Trịnh Phàm duỗi lưng ngáp một cá, đi đến chỗ ba người Thiên Thiên ngồi, trước tiên ôm lấy Đại Nữu, lại dùng giày đụng đụng thằng con còn đang ngồi, nói:
- Thu dọn đồ đạc, chúng ta nên trở về rồi.
- Phụ vương, ta cứ như vậy mà đến, nào có đồ đạc gì mà thu dọn?
Trịnh Lâm hỏi ngược lại.
- Thu dọn lòng dạ ngươi.
Trịnh Lâm:
- ...
- Cha, Thiên ca ca sẽ trở về cùng chúng ta sao?
Đại Nữu tò mò hỏi.
- Đúng.
Trịnh Phàm trả lời.
Thiên Thiên lập tức cúi người:
- Vâng!
Trong quân đội, đang tiến hành chào quân lễ.
Thiên Thiên bị Trịnh Phàm điều động đến nơi này của Cẩu Mạc Ly để rèn luyện cũng được một thời gian, chỉ là đợi đến lúc chiến tranh thực sự nổ ra, Trịnh phàm hi vọng Thiên Thiên có thể ở lại bên cạnh mình.
Ngược lại không phải vì chiến trường phụ trợ không quan trọng, dù sao Trịnh Phàm hắn năm đó chính là dựa vào chiến trường phụ trợ mà ra mặt đánh ra chiến tích rực rỡ, nhưng hiện tại có cơ hội này, mình cũng đã có địa vị này, vì sao không để nhi tử ở bên cạnh mình để hắn hoạt động trực diện trong đại quân nòng cốt chứ?
Lại đối với hài tử độ tuổi này như Thiên Thiên mà nói, dù hắn không nói gì nhưng khát vọng tất nhiên vẫn là quyết đấu trên chiến trường chính diện.
Trịnh Phàm từ trước đến nay không thích xây dựng hình ảnh “công chính vô tư” gì đó với bên ngoài, cũng lười đi làm loại chuyện như lấy nhi tử của mình làm theo lệ thường.
Cẩm y vệ bắt đầu thu đội, lên đường trở về.
Trong mắt người ngoài, Nhiếp Chính Vương là tới vì cùng con cái “du sơn ngoạn thủy”, nhưng thực ra chuyện con cái ngược lại chỉ là tiện đường, là người chủ trì thực sự của một trận đại chiến, đường về bên này không tự mình đi một chuyến nhìn tận mắt, tóm lại trong lòng không thể hoàn toàn an tâm được.
Hiện tại, hắn có thể yên tâm rồi.
Lên thuyền, có con gái ở bên cạnh, hành trình cũng không coi là nhàm chán.
Sau khi ra khỏi Mông Sơn, tiến vào Vọng Giang, có thể rõ ràng trông thấy tàu chở hàng từ đất Tấn hướng tới hạ du Vọng Giang bắt đầu trở nên càng lúc càng nhiều. ͏
Bên phía Phạm Thành có một bộ hệ thống của mình, Phạm Chính Văn đánh trận không được, nhưng làm vận chuyển buôn bán lại khá, sau khi Cẩu Mạc Ly tiếp nhận, các mặt từ quặng mỏ đến hàng thợ rèn lại đến dân nuôi tằm, hắn đều nắm trong tay.
Bên phía phủ khố, Trịnh Phàm cũng đã nhìn qua, rất phong phú, nhưng đối với trận quốc chiến sắp mở ra mà nói, thì không đủ, vẫn còn thiếu rất nhiều.
Năm đó rất nhiều trận chiến dù đánh thắng vẫn phải lui đi, hoặc là nhiều lần điều binh đi nước cờ hiểm, kể cả lúc trước Lý Phú Thắng chết trận, nguyên nhân cơ bản vẫn là chỗ quốc lực và hậu cần.
Hiện tại, trải qua năm năm xây dựng chỉnh đốn, Trịnh Phàm hắn cuối cùng cũng có thể ung dung rảnh tay, đánh một trận ỷ vào giàu có sung túc!
Trịnh phàm cũng không vội xuống thuyền theo hướng đông về Phụng Tân thành, mà là ngồi thuyền một đường đi vào vùng Ngọc Bàn thành, càng tiến sát bờ đông.
Con trai Công Tôn Chí, Công Tôn Toản, con trai Cung Vọng, Cung Lân, mỗi người dẫn một chi tinh kỵ sớm đã đợi ngay bờ tây.
Binh mã Tấn Đông xuất hiện ở phía tây Vọng Giang đã coi như là chuyện rất bình thường, bắt đầu từ năm ngoái binh mã Tấn Trung và Tấn Tây, thậm chí ngay cả một ít binh mã người Yến cũng dần dần bắt đầu thay quân tới.
- Mạt tướng bái kiến vương gia!
- Mạt tướng bái kiến vương gia!
Trịnh Phàm đi xuống khoang tàu, gật gật đầu với hai tướng lĩnh đang quỳ trước mặt.
Hai người bọn hắn đã từng dốc sức phục vụ dưới soái trướng của mình, đã coi như là đời thứ hai của Tấn Đông nhất mạch.
Lại nhìn Thiên Thiên một thân ngân giáp đứng bên cạnh mình, trong lòng Nhiếp Chính Vương không thể không có cảm giác “giang sơn đời nào cũng nhân tài, nhưng loại cảm giác này quả thật không tệ.
Xe ngựa lớn của vương phủ đã sớm chuẩn bị xong, Trịnh Phàm ngồi vào xe ngựa.
Lập tức, hộ quân trước sau mở đường, Cẩm Y thân vệ chống lên nghi trượng, xe Nhiếp Chính Vương đi thẳng tới Dĩnh Đô.
Phải biết rằng Nhiếp Chính Vương đã rất nhiều năm chưa tới Vọng Giang.
Trên dưới Dĩnh Đô sớm đã nhận được thông báo, thái thú đương nhiệm Dĩnh Đô, Lưu đản, dẫn đầu trên dưới toàn thể văn võ Dĩnh Đô, mang theo Thành Thân Vương Tư Đồ Vũ cùng nhau quỳ nghênh vương giá.
Nếu như năm đó khi Trịnh phàm vẫn là Bình Tây Vương, trăm quan Đại Yến quỳ nghênh là dựa trên quy tắc ngầm mấy trăm năm qua của Đại Yến, quân công tước chính là nhất đẳng tôn quý, thì hiện tại, danh hiệu Nhiếp Chính Vương đã làm Trịnh Phàm trên pháp lý có được tư cách ngồi chung với Hoàng đế.
Quỳ là tất nhiên, mà lại là quỳ không hề có chút oán niệm và khó chịu nào.
Ngoại trừ quan văn võ bản địa Dĩnh Đô và Thành Thân Vương, còn có một chi đội ngũ khác cũng ở trong danh sách quỳ nghênh, chống mui xe, dựng thẳng lọng vàng, với những khâm sai khác thì mui xe chỉ có ý tứ làm biểu tượng nhưng đối với người này, lại là thực sự che nắng còn cảm thấy chưa đủ.
Mui xe có lớn hơn nữa cũng che không nổi một tảng núi thịt như vậy.
Thiên Thiên giục ngựa ra, truyền lệnh nói:
- Nhiếp Chính Vương có lệnh, mời khâm sai lên xe ngựa.
- Hạ thần tuân mệnh.
Hứa Văn Tổ được trái phải nâng đỡ đứng lên, những người còn lại thì tiếp tục quỳ.
Vào lúc Hứa Văn Tổ lên xe ngựa, vén rèm đi vào, Trịnh Phàm đang ngồi bên trên vương tọa, phía sau thấp thoáng lộ ra hai cái đầu trẻ con.
- Hạ thần Hứa Văn Tổ, khấu kiến Nhiếp Chính Vương gia, Vương gia thiên tuế!
- Được rồi, đừng quỳ, ngươi vừa hạ xuống thì đứng lên quá khó khăn.
Trịnh Phàm cười nói.
Hứa Văn Tổ cũng cười, cũng không gượng ép cái gì cấp bậc lễ nghĩa. Trên thực tế, hắn là khâm sai, vốn là không cần phải quỳ, nhưng ở trước mặt vị này, thật sự không cần thiết phải gây khó dễ tế tiết lễ số gì.
Hứa Văn Tổ ngồi xuống, lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ, đổ ra một chút dược hoàn bỏ vào trong miệng, liền có nước trà Lưu Đại Hổ đưa tới để nuốt xuống, sau đó há miệng thở hổn hển một hồi lâu.
Lão Hứa, càng béo hơn thì vấn đề nghiêm trọng hơn béo chính là, khí tức trên thân ông ta rõ ràng cho người ta cảm giác rất hỗn loạn, mang ý nghĩa vấn đề ba cao (mỡ máu cao, huyết áp cao, đường trong máu cao), trên người ông ta rất nghiêm trọng.
- Lão Hứa, chú ý giữ gìn sức khoẻ
- Khà khà.
Hứa Văn tổ cười cợt:
- Ngài xem, cái này không đủ thắng mỡ sao? ͏