Hứa Văn Tổ vỗ vỗ cái bụng lớn của mình, tạo ra “ngàn cơn sóng”.
Hứa Văn Tổ làm rất tốt vị trí Thái thú ở Dĩnh Đô, ba năm trước đây, bị triệu về kinh đô người Yến nhập vào nội các, dựa theo tư lịch, trực tiếp chen ngang trở thành thứ phụ.
Năm trước, thủ phụ Mao Minh Tài có đại tang phải về quê, Hứa Văn Tổ tự động thăng nhiệm thành vị thủ phụ vị thứ hai từ khi Đại Yến có nội các đến nay.
Nửa năm sau, Hoàng đế hạ chiếu, lấy lý do quốc sự cần để cưỡng ép Mao Minh Tài, kết thúc kỳ đại tang của Mao Minh Tài để về lại trong triều.
Về sau trong vòng nửa năm, trong nội các có thể nói có hai vị thủ phụ đại nhân, nhưng hai người cũng không tranh đoạt địa vị, giữa hai người, lại thêm bệ hạ, thực ra đã sớm hiểu ngầm.
Hiện nay, Hứa Văn Tổ đảm nhiệm nội các thủ phụ kiêm khâm sai kiêm đốc tra đất Tấn, tuần tra sai phạm từ Yến kinh tới Dĩnh Đô, dù sao hắn cũng đã từng phấn đấu cày cấy trên vùng đất này.
Đương nhiệm Thái thú Dĩnh Đô Lưu Đản là cận thần của thiên tử, coi như là thu nhập dưới trướng từ khi Hoàng đế còn là hoàng tử.
Vào lúc sứ đoàn khâm sai của Hứa Văn Tổ tiến vào, Lưu Thái thú chủ động nhường phủ thái thú, tỏ ý mời Hứa Văn tổ vào ở.
Hứa Văn tổ không chối từ, trực tiếp đi vào.
Việc này rất không phù hợp với các loại khẩu hiệu “khiêm nhường”,”ba phải”, “trung dung” vân vân trên quan trường, nhưng thực ra, những khẩu hiệu này cơ bản đều là do những người nhiều chuyện trong quán trà dân gian lại thêm người hầu trong nha môn địa phương nhìn huyện lệnh, chủ bộ, huyện úy các loại đại nhân thao tác ngươi lừa ta gạt, nghĩ xa một chút thì đương nhiên cũng suy ra cao tầng thực sự của một quốc gia cũng tất nhiên là tuân theo loại quy tắc trò chơi này.
Đáng tiếc, sự tình không phải dạng này, vào lúc ánh mắt thiên tử đặt vào người ngươi, vào lúc thiên tử ban cho ngươi cờ hiệu khâm sai phái ngươi ra ngoài thì ngươi nhất định phải làm việc, phải làm ra hiệu quả, phải hoàn thành ý muốn của Hoàng đế và triều đình, đứng ở vị trí quá cao có một vấn đề chính là, ngươi muốn trốn tránh cũng không có nơi nào mà trốn tránh.
Ngày đầu tiên Hứa Văn Tổ tiến vào Dĩnh Đô, liền vào ở trong phủ Thái Thú ngày trước hắn từng ở nhiều năm.
Ý này là toàn bộ Dĩnh Đô đã hoàn thành chuyển giao quyền lực, Thái thú đương nhiệm Lưu Đản tự động hạ xuống thành thân phận phụ tá. Tiếp đó Dĩnh Đô thậm chí là toàn bộ Tấn Trung, mở rộng ra Tấn Tây, tất cả mọi việc chỉ cần dính dáng đến phương hướng Tấn Đông đều quy về dưới sự khống chế và điều khiển của Hứa Văn Tổ.
- Ra ngoài rồi, cuối cùng có thể hít thở không khí, Vương gia, ngài đừng chê cười, ở trong kinh thành người Yến không chỉ không thoải mái như Dĩnh Đô, ngay cả Hổ Đầu thành cũng không bằng, ha ha ha.
- Ha ha ha.
Trịnh Phàm cũng cười, nói:
- Cho nên dân gian mới có câu: thà làm Huyện thái gia, không làm quan Nhị phẩm đó thôi.
- Vương gia, muốn đánh như thế nào, ngài không cần báo cho ta biết, ngài cần cái gì muốn cái gì cứ viết vào công văn, phái người tám trăm dặm khẩn cấp đưa tới cho ta. Ta sẽ không từ chối bất kỳ chuyện gì, cũng sẽ không làm khó dễ bất kỳ điều gì, càng không nói với ngài cái gì mà thương dân tình nhiều gian khó. Ta chỉ có một câu, nếu như ngày nào vương gia cảm thấy lương thực đưa đến quân doanh không đủ, ngài đi tìm một chút, bên trong một chiếc xe cuối cùng, chính là treo thịt mỡ trên thân ta!
- Lão ca, có câu nói này của ngươi, ta an tâm rồi.
Trịnh Phàm đổi tư thế ngồi, ngón tay nhẹ nhàng gõ trên lan can:
- Trận chiến này, chắc chắn.
Binh hùng tướng mạnh của ta, hậu cần sung túc của ta, tướng soái một lòng của ta, Hoàng đế đứng về phía ta, không phải là không có khả năng thua, nếu như lấy mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm, thậm chí là cân nhắc theo những lời “hung bạo”, “Cực kì hiếu chiến” trên sử sách thì đương nhiên có thể thua. Nhưng vào lúc này, Trịnh Phàm thật không nghĩ ra lý do mình có thể thua.
Cục diện cỡ này, là cục diện mở ra thiên đồ mà từ xưa đến nay bao nhiêu danh soái nằm mơ đều có thể cười tỉnh, nếu còn có thể thua, thì Trịnh Phàm chỉ có thể thừa nhận mình là phế vật.
Lúc này, Hứa Văn tổ lại mở miệng nói:
- Vương gia, đáng tiếc lão Hầu gia đã mất, nếu lúc này lão Hầu gia ở đây thât tốt biết bao nhiêu.
Hứa Văn Tổ là người của Trấn Bắc Hầu phủ ngày trước, ông ta gọi là Lý Lương Đình, lúc không có ai đều gọi lão Hầu gia. ͏
- Sẽ vui lắm, lão Hứa. Còn nhớ không... Đã mười năm rồi đi, giống như mới đây thôi. Trong ngự hoa viên, ta nhìn lão Hầu gia nướng đùi cừu. Hắn nói, Đại Yến này vẫn là quá nhỏ, giành tới giành lui, thật sự làm người ta không có chút hứng thú nào.
- Đây chính xác là lời lão Hầu gia sẽ nói, ha ha.
- Sắp rồi.
Ánh mắt Trịnh Phàm trở nên nghiêm túc hơn.
Hứa Văn Tổ ngồi phía dưới cũng lập tức thu lại mặt cười, đứng dậy, mặc dù rất khó khăn nhưng vẫn là quỳ phục xuống:
- Xưa kia Đại Yến ta may mắn, có được Tiên đế gia, có lão Hầu gia, có Nam hầu, nay Đại Yến ta may mắn, có bệ hạ, có Vương gia. Từ tám trăm năm trước gió nổi lên từ Đại Hạ, chư hầu tranh bá, thiên hạ tranh giành. Chư Hạ Chư Hạ, cái tên đã gọi quá lâu quá lâu, cũng là càng nghe càng cảm thấy khó chịu, đúng là nên đổi tên gọi rồi. Nguyện cho đời con cháu sau này, bất kể gió từ hoang mạc thổi tới hay là từ cánh đồng tuyết thổi vào, hoặc là gió về sơn cốc đầm lầy hay gió đuổi theo sóng biếc Đông Hải, phàm là nơi gió thổi qua đều là sắc đen huyền. Hễ là nơi nhật nguyệt chiếu tới, đều là đất Yến!
Hoàng đế của Đại Yến vừa đánh một bộ Thái Cực xong, lại ngồi xếp bằng luyện luyện thở một lát, sau đó tinh thần sảng khoái đi ngâm mình.
Kể từ sau lần “chữa bệnh” năm năm trước, Hoàng đế có thể nói là vô cùng quý trọng thân thể của chính mình.
Đương nhiên, trận thanh tẩy quan trường cuối cùng cộng thêm vận hành ổn định chế độ nội các năm năm trước, Cơ lão lục đã hoàn toàn hài hòa “thu quyền” và “ủy quyền”.
Quốc sự giao cho nội các đi làm, cũng có thể khiến bản thân được giải thoát ra khỏi đống công văn bề bộn, nhưng quyền hành thuộc về Hoàng đế thì vẫn nắm vững vàng trong tay.
Lúc hoàng hôn, Hoàng đế bước vào nội các, trên tấm biển bên ngoài viết là “Thanh Chính điện”.
Các các lão cùng đứng dậy hành lễ với Hoàng đế, Hoàng đế khẽ gật đầu ra hiệu bảo mọi người ngồi xuống, lại ra hiệu cho Ngụy Trung Hà lệnh một đám tiểu thái giám đưa canh nấm tuyết cho các các lão.
Ghế đầu tiên trong Thanh Chính điện là một long ỷ, chỉ có lúc Hoàng đế đến mới có thể ngồi lên, lúc này Thái tử đang ngồi ở trước một cái bàn bên dưới long ỷ.
“Dương sinh và ủy quyền” rõ ràng này của Hoàng đế so với sự cần cù chăm chỉ, dốc hết tâm huyết khi Tiên đế còn tại vị, thậm chí là so với hai ba năm tận tụy khi Hoàng đế vừa đăng cơ, quả thật là có quá nhiều “tản mạn”. Theo lý, các vị các lão hẳn là có rất nhiều lời oán giận đối với điều này, ít nhất phải khuyên can, bệ hạ, chúng ta không thể nhàn rỗi như vậy.
Mặc dù Hoàng đế vẫn luôn làm chủ đạo trong khống chế phương hướng lớn và tân chính, tổng kết mỗi năm Hộ bộ trình lên cũng đều chỉ có hoàn thành vượt mốc mục tiêu chưa từng thua lỗ theo biên độ tăng trưởng dự kiến, nhưng tốt xấu gì ngài cũng làm việc ngoài mặt chứ, có còn muốn để lại danh tiếng tốt cần chính trong sử sách nữa không?
Quan trọng nhất là, về mặt trị quốc, nhất là về mặt kinh tế dân sinh, Hoàng đế có trình độ vượt xa đại thần bình thường, Hộ bộ Thượng thư ở trước mặt Hoàng đế giống như cộng tác mới vào nghề đối mặt với lão chưởng quỹ. Cho nên, nếu Hoàng đế làm “linh vật”, vậy chắc chắn sẽ khiến công việc của mọi người bỗng chốc trở nên nặng nề rườm rà hơn rất nhiều.
Có điều, Hoàng đế cũng rất có tâm đắc về việc làm sao đối phó với những các lão này, hắn biết rõ các những đại thần này muốn cái gì. Tạo phản… Bọn họ đúng là không có tâm tư này, làm quan làm đến bước này rồi, thứ mong muốn cũng chính là lưu danh sử xanh, tốt nhất có thể theo hưởng Thái miếu.
Cho nên Hoàng đế để con trai lớn của mình, cũng chính là đương kim Thái tử ở Thanh Chính điện.
Thái tử ở đây, lúc ban đầu là làm việc vặt giống “tiểu thái giám”, bưng trà rót nước, nhưng cũng có thể hỏi xem, đổi cách nói khác mọi người đều thành Đế sư, hơn nữa người bồi dưỡng dạy dỗ còn là Hoàng đế tương lai của Đại Yến, giống như Kiếm Thánh không hề do dự mà tặng Long Uyên cho trưởng công chúa Nhiếp Chính Vương phủ vậy, người giang hồ vô cùng coi trọng việc truyền thừa, các các lão cũng như vậy.
Bọn họ hy vọng triết học chính trị của bản thân có thể trút lên người Thái tử, từ đó để tư tưởng của bản thân có thể tiếp tục chiếu sáng cả Đại Yến trong tương lai.
Cũng vì vậy, Hoàng đế “lười biếng” chính vụ, các các lão nể tình Hoàng đế ném Thái tử qua đây… nên nhịn.
Thấy phụ hoàng của mình đến, vì từ nhỏ sớm thông minh quá hiểu chuyện, cho nên không thể không cứ phải chịu đựng “gánh nặng”, Thái tử gia không nhịn được thở dài nhẹ nhõm. ͏