Hắn chỉnh sửa xong một số tấu chương trong tay, chủ động bước về phía phụ hoàng của mình.
Hoàng đế ngồi xuống, bắt đầu phê duyệt tấu chương.
Không khí của Thanh Chính điện lại khôi phục vẻ trang nghiêm.
Qua khoảng nửa canh giờ, Hoàng đế đã “thanh lý” xong tấu chương trướng mặt, ra hiệu cho Thái tử lấy xuống phân chia.
Hoàng đế xoa cổ tay, vô thức muốn ngáp, rồi lại nhìn các các lão ngồi bên dưới, Hoàng đế nhẹ nhàng dùng tay che đi chút.
Rất nhiều lúc, con người sẽ đặc biệt bận rộn căng như dây đàn, không phải thích loại cảm giác căng thẳng này, mà là trong lòng biết rõ một khi thư giãn, thì sẽ không ngừng tìm đủ loại lý do cho bản thân, sau đó cứ thế làm theo.
Nên mới được một lát, Hoàng đế đã cảm thấy mệt mỏi rồi.
Nội các ban đầu là năm người, sau đó lại mở rộng, đến bây giờ các lão ngồi ở Thanh Chính điện có gần mười lăm người, chỉ là nhóm nòng cốt cũng chính là người nắm giữ ý kiến ngồi ghế Thái sư gỗ lê chỉ có năm người. Mười người còn lại thực ra giống như các lão trợ thủ, nhưng dù thế nào cũng là vào các rồi. Từ từ chịu đựng, từ từ lăn lộn, rồi sẽ có thể có hy vọng ngồi lên một cái ghế.
Sở dĩ muốn mở rộng còn có một nguyên nhân rất quan trọng, chính vụ quá mệt, các các lão vẫn luôn cần đảm nhiệm công việc quá mức, cho nên rất dễ ngã bệnh, một số điều dưỡng, nghỉ ngơi rất nhanh còn có thể lại bò dậy trở về tiếp tục làm lụng vất vả vì Đại Yến, có một số… sau khi ngã bệnh có thể sẽ không bò dậy nổi nữa, cho nên số người của nội các cần phải thêm, tiện cho việc bổ sung.
Quyền lực là một loại thuốc độc, nó không những có thể khiến đế vương dốc hết tâm huyết, cũng có thể khiến các thần tử vừa thức đỏ mắt, vừa tiếp tục trạng thái vui vẻ chịu đựng này.
- Các vị, có thể nghỉ ngơi rồi, đợi lát đi dự tiệc với trẫm đi.
Hôm nay, trong cung bày yến tiệc, cỡ quy mô gia phong Nhiếp Chính Vương năm năm trước.
Các các lão biết sự nặng nhẹ của sự việc, không ai có ý kiến khác, đều đứng dậy, tìm thái giám phụ trách hầu hạ mình đi rửa mặt và thay áo bào.
Hai bên Thanh Chính điện mở tẩm phòng riêng, tiện cho các các lão nghỉ ngơi chốc lát rồi tiếp tục làm lụng, đỡ cho xuất cung đi đi về về phiền phức, không ít các lão nửa tháng mới xuất cung về phủ một chuyến. Bên ngoài có cách nói, đó chính là xem các đại nhân vào các này cho dù đa số tuổi tác không nhỏ, nhưng nghĩ Diêu Tử Chiêm của Càn Quốc kia còn có thể tiếp tục sinh ra con trai nhỏ, con gái nhỏ, mà các các lão này của Đại Yến lại một khi vào các, trong nhà đã không sinh con nối dõi nữa, một gốc lê đúng là không có công sức đi đè hải đường.
Các thái giám lấy chính phục của các các lão ở trong tẩm phòng tới, sau khi thấy mọi người đã mặc xong, Hoàng đế đi ở phía trước, Thái tử đi theo sau, sau đó thì là tổng cộng ba hàng mười lăm các lão.
Nếu bỏ qua không tính Vương phủ kia của Tấn Đông, chuyến này đã coi như là đội ngũ nòng cốt quyền lực chân chính của Đại Yến rồi.
Quy mô yến hội rất long trọng, không chỉ có vương cung quý tộc của Yến Quốc, còn có mười ba chất tử của hoang mạc… hoặc cũng có thể gọi là, tiểu Vương gia.
Nếu chia nửa cả hoang mạc, thì người thật sự có thể có qua lại mật thiết với Yến Quốc thực ra là phía Đông hoang mạc, còn phía Tây hoang mạc lại có liên hệ khá chặt chẽ với phương Tây.
So sánh ra, dân số phía Đông hoang mạc nhiều, bộ tộc cũng nhiều, thực lực cũng mạnh hơn, năm đó vương đình của Man tộc cũng xây dựng ở khu vực này.
Từ sau khi hai Nam Bắc Vương cùng nhau nghiền nát vương đình, Man tộc hoang mạc bắt đầu chia tách, mấy năm nay cả não cũng đánh ra rồi.
Thiên tử Đại Yến còn một hơi sắc phong mười ba bộ lạc làm “Vương”, danh hiệu người được lợi bản thân cũng không có hại, đuổi theo sát năm đó lúc Đại hoàng tử ở cánh đồng tuyết mang theo củ cải đóng dấu đi “chơi gái”.
Man tộc ngã xuống, Yến Quốc vùng dậy đã là thế không thể trái, lại cộng thêm Hoàng đế học theo thủ đoạn Bình Tây Vương phủ đối với cánh đồng tuyết, để cải thiện nhập gia tùy tục. Cùng lúc tăng sự phân hóa của bộ tộc hoang mạc, cũng tăng cường sự thẩm thấu của Yến Quốc đối với trong đó.
“Tiểu Vương gia” của mười ba Man tộc đều hành lễ với Hoàng đế Đại Yến, tặng chúc phúc.
Chủ đề của yến hội hôm nay là một ngày lễ của Hoàng gia Yến Quốc, theo như thời Tiên đế gia, hẳn là Hoàng đế dẫn các hoàng tộc nhìn quá khứ đau khổ để thấy hiện tại hạnh phúc, điển hình nhất chính là để các Hoàng tử ngồi ở đó ăn ổ bánh ngô khó nuốt. Nhưng mà lần này, Hoàng đế lại xử lý không e dè. ͏
Hoàng đế đứng dậy, đứng ở chỗ cao nhất của yến hội, uống với bọn họ một ly.
Sau khi ngồi xuống, Hoàng đế vừa chỉnh sửa ống tay áo của mình, vừa nghĩ đến bức thư nhận được từ Tấn Đông đợt trước, trong thư bày tỏ sự lo âu đối với chính sách ràng buộc hoang mạc của Yến Quốc.
Một khi Yến Man ngăn cách đi đôi với việc Man tộc dần dần bị đánh bại hoàn toàn thành chó, sau này thời con cháu đời sau rất có thể sẽ khiến Man tộc nhờ cậy vào một phương thức khác, thậm chí lấy thân phận người Yến của mình vùng dậy trở lại… phản tổ trong biên giới Yến Quốc.
Nhìn một đám Vương tử Man tộc đang dâng hiến điệu múa cho mình ở trước mặt, Hoàng đế mỉm cười, nhắc nhở này không phải hắn chưa từng nghĩ đến, nhưng vẫn là những lời hắn từng nói với họ Trịnh kia.
Chỉ cần con cháu đời sau không phấn đấu, thì cho dù không gặp rắc rối trên người Man tộc, cũng sẽ gặp rắc rối ở mặt khác, hắn cũng không thể diệt trừ hết tất cả chó mèo bây giờ đúng không?
Cho dù ngươi diệt sạch sẽ rồi, nhưng đợi một giáp sau, không phải gió xuân thổi là lại mọc ra à?
Sau khi các tiểu Vương tử Man tộc nhảy múa xong, các nơi của Yến Quốc tiến lên chúc phúc. Thực ra bản thân người Yến đều không hiểu tại sao ngày lễ vốn là của “hoàng tộc” này lại bắt mọi người cùng đón, càng không hiểu phải chúc mừng cái gì, nhưng ca tụng Hoàng đế bệ hạ vĩ đại, ca tụng Đại Yến ngày một phát triển là sẽ không sai.
Tiếp theo là sứ thần Càn Quốc, sứ thần Sở Quốc, Thành Thần Vương phủ, Tấn Vương phủ,... cùng với một đám các sứ giả các tiểu quốc Chư Hạ phái tới, lần lượt tặng lời chúc.
Hoàng đế rất nể mặt, mặc dù không xuống dưới “thân dân”, nhưng cũng đều nâng cốc để đáp lại.
Bên chỗ ngồi của đám sứ thần Càn Quốc có một người trẻ tuổi họ Thạch tên Khai, hắn đang lắc bình rượu trên bàn của mình, một quan viên sứ đoàn bên cạnh cười nói:
- Rượu của Yến Quốc này đâu có uống ngon nhuận họng bằng rượu hoa đào của Đại Càn ta?
Thạch Khai lắc đầu, nói:
- Ngươi không để ý à, rượu này, còn chưa được nửa bình.
Mặc dù loại yến hội mở trong cung đình này, chủ đề chính trị là chính, ăn uống cái gì, ngược lại chỉ là mang ý tứ, nhưng ngay cả bình rượu trên bàn sứ thần cũng chỉ có một nửa, khó tránh khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
- Chẹp, người Yến mà, luôn là bủn xỉn, tính nết Man tử.
Thạch Khai mím môi, nói:
- Trước khi về nước phải điều tra giá cả rượu ở phố phường của người Yến xem thế nào.
- Hử, tại sao?
Thạch Khai rót nốt chỗ rượu còn lại trong bình rượu vào trong cốc rượu rồi chậm rãi đặt bình rượu này ở trước mặt:
- Đại Yến có loại quy cách này, bình rượu của tân khách lại chỉ có một nửa, thể diện một nước cũng có thể không màng rồi…
Thạch Khai uống một hơi cạn sạch rượu trong cốc, nói:
- Ta đoán, người Yến có thể đã cấm rượu.
… …
Nửa đoạn sau của đại yến, Hoàng đế đã rời đi trước.
Ngụy Trung Hà dìu Hoàng đế đi về phía hậu cung, hậu cung của Hoàng đến đến giờ vẫn chỉ có một Hoàng hậu, một Quý phi.
Thời gian năm năm này, Hoàng hậu lại sinh cho Hoàng đế đứa con trai, Quý phi thì lại sinh công chúa.
Hoàng cung này hòa thuận khiến các triều thần cũng có chút không có lời nào để nói.
Hoàng hậu nương nương làm tròn bổn phận như vậy, chuyện thích làm mỗi ngày chính là ở trong cung trồng rau dệt vải, nhân tiện sinh cho Đại Yến ba hoàng tử. Quý phi nương nương lễ nghi như vậy, sinh chỉ sinh công chúa, một hoàng tử cũng không có.
Ba hoàng tử, hai công chúa, con nối dõi đối với Hoàng đế thực ra vẫn là ít, nhưng… cũng đủ dùng rồi.
Nhất là nền tảng lập quốc đã xây dựng cơ sở từ lâu, các các lão cũng không muốn lấy chuyện này để khuyên can Hoàng đế, bọn họ đương nhiên sẽ ủng hộ Thái tử, giống như năm đó khi Tiên đế gia còn, cho dù phe Lục gia thế mạnh cỡ nào, bên cạnh Thái tử cũng vẫn không thiếu người ủng hộ. Vì có rất nhiều đại thần, cái bọn họ muốn không phải theo vua và hãng tiến, thậm chí không thân với Thái tử, cái bọn họ bảo vệ là thể chế ổn định này.
Nếu thật sự khuyên can tuyển tú nạp vào hậu cung, lỡ như để nữ tử yêu diễm gì đó vào, gây ra đại kịch hậu cung, tội gì phải vậy? ͏