Ngụy Trung Hà biết bệ hạ uống nhiều rồi, thật sự có hơi say, cho nên hắn định đưa Hoàng đế đến chỗ Hoàng hậu nương nương.
Bình thường loại tình huống này, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ gọi Quý phi nương nương tới, hai người cùng hầu hạ Hoàng đế uống say.
Nhưng Hoàng đế lại đột nhiên nói:
- Đến Thái miếu.
- Vâng.
Ngụy Trung Hà lập tức vung tay, các thái giám phía sau lập tức nâng liễn để Hoàng đế ngồi lên.
Sau đó, một đoàn người đi đến Thái miếu canh gác nghiêm ngặt trong đêm khuya này.
Thái miếu là một nơi cúng tế, trang nghiêm thần thánh, dù là lúc Hoàng đế muốn cử hành hoạt động gì ở đây, thì cũng phải tắm rửa thay đồ và trai giới trước.
Nhưng nếu Hoàng đế bỗng dưng nổi hứng muốn đến đây xem, tất nhiên cũng không ai dám ngăn cản.
Ngụy Trung Hà dìu đỡ Hoàng đế lên bậc thang của Thái miếu, sau đó Hoàng đế giơ tay, đẩy Ngụy Trung Hà ra, thân hình hơi lảo đảo, hai tay đẩy cửa lớn của Thái miếu ra, hơi loạng choạng bước vào trong.
Đèn chong của Thái miếu sẽ không dập tắt, ở giữa là bàn thờ, hai bên là ánh nến sáng trưng.
Ngụy Trung Hà đứng ở cửa, do dự chốc lát rồi vẫn là đóng cửa lớn của Thái miếu lại, quay người đi, mặt hướng ra ngoài.
Bên trong, Hoàng đế men theo một đường mép, bắt đầu di chuyển từng bước.
Trước mặt hắn là từng bức tranh chân dung của tổ tiên các triều của Cơ gia.
Chân dung của Yến hầu thời kỳ đầu là mộc mạc nhất, vì hắn không phải mặc long bào, mà là quan phục của Đại Hạ, cưỡi Tỳ Hưu, người mang cung tên, tay cầm trường đao, vô cùng oai hùng.
Hắn, là người kiến lập đất Yến, cũng là người dẫn đường của dân Yến.
Trong một số chuyện, tính tình của người Yến xưa quả thật rất lưu manh, ví dụ “Hoàng đế” Cơ gia trong mấy bức tranh chân dung tiếp theo đều không mặc long bào, vì lúc đó còn chưa xưng đế dựng nước.
Nhưng nghe nói trong Thái miếu của Hoàng đế Triệu gia người Càn, từ Thái tổ Hoàng đế Càn Quốc trở lên, tổ tông bao nhiêu đời đều đã truy phong Hoàng hiệu, chân dung treo lên cũng là một màu long bào. Trong lời tự thuật của người Càn, tổ tiên Triệu quan gia của bọn họ là một trong tứ hầu mở rộng lãnh thổ.
Có thể chính là vì được nước không quang minh, cho nên càng chột dạ, mới càng cần những thứ này để trang điểm cho bản thân. Ngược lại Cơ gia dựa vào từng đao từng thương của tổ tiên đánh ra giang sơn xã tắc, thì không có gì cần phải kiêng dè và che giấu. Dáng vẻ năm đó của tổ tiên chính là chứng minh tốt nhất cho việc lập nghiệp gian khổ, lại càng là điểm vinh quang của tộc Cơ thị.
Đợi đến sau khi dựng nước, chân dung Hoàng đế tiếp theo đều là có mặc long bào rồi.
Thời gian này có rất một loạt chân dung Hoàng đế, rất dài, rất trẻ tuổi, điều này nghĩa là những Hoàng đế này đều là tráng niên mất sớm, chưa sống đến già để lại chân dung lúc tuổi già.
Di ảnh mà, tất nhiên là dáng vẻ thời gian khỏe mạnh cuối cùng khi còn sống, không thể nào ngươi sống đến sáu mươi bảy mươi tuổi kết quả lại vẽ một bức dáng vẻ anh tuấn lúc hai mươi cho ngươi để treo lên.
Giai đoạn năm tháng này cũng là thời kỳ người Yến và người Man chém giết oanh liệt nhất, Đế vương ngự giá thân chinh, chết chiến sa trường có những mấy người.
Cơ Thành Quyết tiếp tục đi vào trong, sau đó hắn nhìn thấy gia gia của mình.
Thực ra ấn tượng của hắn đối với gia gia của mình rất có hạn, thậm chí có thể nói là gần như không có ấn tượng.
Nhưng hắn vẫn dừng bước ở trước chân dung của gia gia rất lâu, không phải vì muốn nhìn gia gia nhiều hơn, mà chỉ đơn thuần là muốn nhìn người tiếp theo kia muộn một chút.
Nhưng nhiều tổ tiên như vậy đều đã xem rồi, cũng không thể bỏ sót hắn. Cơ Thành Quyết cuối cùng cũng chuyển bước chân, đứng trước một bức chân dung cuối cùng.
Bức chân dung này rất mới, người trong tranh cũng rất tươi sáng, quan trọng nhất là vì ngươi thật sự quá quen thuộc hắn, cho nên khi ngươi nhìn thấy chân dung của hắn, ngươi sẽ tự động bổ sung hình tượng đó.
Trong tranh, hắn ngồi trên long ỷ, người mặc long bào màu đen, trong mắt giống như vẫn mang theo khí tức bễ nghễ kia.
Rất nhiều lúc, Cơ Thành Quyết cảm thấy phụ hoàng của hắn không phải người, mà là một Tỳ Hưu, Tỳ Hưu chân chính về mặt ý nghĩa, khoác da của thần thú, thực ra bản chất là một dã thú hung ác.
Cơ thể Cơ Thành Quyết dựa về phía sau, chọn một điểm tựa trước bàn, cứ nhìn chằm chằm phụ hoàng của mình như vậy. ͏
- Ức…
Hoàng đế nấc rượu.
Nhiều năm trôi qua như vậy, ngươi muốn nói hận hắn cỡ nào, bây giờ đúng là không còn quá nhiều cảm giác nữa, nhưng hình tượng cha hiền, tất nhiên cũng không thể có.
Cơ Thành Quyết nghiêng đầu, giơ ta chỉ Tiên đế trong tranh chân dung, cười nói:
- Ngươi đấy, điều toan tính suy nghĩ kiếp này chính là một danh tiếng Hoàng đế thiên cổ, nhưng đáng tiếc, ngươi không còn cơ hội rồi, không còn cơ hội rồi. Vịt quay trong quán vịt quay Toàn Đức lâu, vẫn rất nổi tiếng. Nhưng cái thực khách khen ngợi là tay nghề của sư phụ làm vịt quay, ai lại rảnh rỗi không có việc gì làm đi khen ngợi người chọn mua vịt? Mâm thức ăn này ngươi đã chuẩn bị xong nguyên liệu, để ta nấu nướng. Thiên hạ này, ngươi chưa thống nhất được, để ta thống nhất! Trăm nghìn năm sau, Hoàng đế thiên cổ trong sử xanh huy hoàng sẽ chỉ là ta, là ta… Cơ Thành Quyết. Người sẽ vì cách ta quá gần, ngược lại bị ánh sáng của ta che lấp. Đời này của ngươi đều chưa từng làm một người cha tiêu chuẩn. Vậy ta để ngươi khi được người ta đọc lên trong sử sách, để trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ, Cơ Nhuận Hào? Yến Võ đế? Hắn là ai? Ồ, Là… cha của ta. Ha ha ha ha ha…
Hoàng đế phát ra tiếng cười lớn.
Tay hắn chỉ bốn phía, hô:
- Lúc ta vào ở nơi này, ta sẽ khiến tất cả mọi thứ của các ngươi đều… ảm đạm không có ánh sáng!
Say rượu cộng thêm sự mệt mỏi vì cả đường bước vào Thái miếu khiến cơ thể Hoàng đế càng ngày càng trượt xuống, cuối cùng dựa vào mép bản ngủ thiếp đi, còn ngáy khò khò.
Cũng không biết gió ở đâu thổi vào, giá nến khẽ chập chờn.
Lúc này, tranh chân dung của Tiên đế gia ở ngay phía trước trượt xuống, chậm rãi bay phấp phới… đắp lên trên người Hoàng đế.
Giấc mơ khi say luôn mang theo sự choáng váng và nôn khan, đồng thời còn là hỗn loạn và không hợp logic, thậm chí rõ ràng còn rất hoang đường.
Ví dụ như, Cơ Thành Quyết ở trong mơ dường như xung quanh hắn vây đầy người, trong đó có một giọng nói quen thuộc vang lên bên cạnh hắn:
- Ha ha, thế nào? Các ngươi đã thấy chưa, đây là Hoàng đế ta chọn cho Đại Yến! Đây, chính là, con trai, của Cơ Nhuận Hào ta!
Đàm Dũng đang mài đao ở sân trong nhà, hai đệ đệ của hắn một người nhỏ hơn hắn một tuổi, một người nhỏ hơn hắn ba tuổi, ngồi ở bên cạnh vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn ca ca.
Đàm lão chưa từng học tư thục, ba đời trước cũng đều là xuất thân quê mùa, năm đó làm nô bộc cho một hộ đại trang, luôn bị nhà chủ nhân mắng “đồ cẩu cẩm”, về sau Dã nhân vào quan, nhà chủ nhân bị Dã nhân giết cả nhà.
Đàm lão đã dẫn bà di và ba đứa con trốn vào trong rừng vùng lân cận, lúc đó rất nhiều dân lưu lạc trốn vào cùng.
Sau khi sống đầu đường xó chợ, người Yến đã đánh thắng Dã nhân, có kỵ sĩ người Yến đã đến dẫn dân lưu lạc ẩn núp đếm Tuyết Hải quan, Đàm lão dẫn cả nhà lớn bé đi theo.
Lúc điểm danh làm sổ, Đàm lão gãi đầu, hắn thật sự không biết bản thân tên là gì, thậm chí ngay cả họ cũng không biết, chỉ hơi ngốc nghếch nói nhà chủ nhân đều gọi mình là “cẩu cầm”. Cũng may văn lại phụ trách làm sổ khi đó tốt bụng, không hồ đồ tùy tiện điền tên thêm họ như vậy, mà giúp sửa thành họ “Đàm”. Cứ như vậy, ba con trai tên “lão đại nhà cẩu cầm”, “lão nhị nhà cẩu cầm”, “lão tam nhà cẩu cầm” được văn lại kia đặt tên lần lượt là: Đàm Đại Dũng, Đàm Nhị Dũng, Đàm Tiểu Dũng.
Đàm lão dẫn cả nhà lớn bé sinh sống mấy năm ở Tuyết Hải quan, con người Đàm lão hiền như khúc gỗ, nhưng trồng trọt lại là một người lành nghề, từng tham gia vun trồng khoai tây, được một tiên sinh mù điểm danh tuyên dương, ban tặng thân phận tiêu hộ.
Ba con trai cũng đều được đi học trong học xã của Tuyết Hải quan.
Sau khi đi học, nhà lão Đàm và văn lại bắt đầu qua lại rất gần.
Nhất là ba con trai, ngày lễ ngày tết đều sẽ chủ động mang chút đồ trong nhà mình đến thăm vị văn lại kia.
Lúc trước không có văn hóa, không hiểu, sau khi đi học có văn hóa rồi mới nghĩ lại mà sợ.
Nếu không có vị văn lại tốt bụng này, trời mới biết cái tên đi theo cả đời này của ba bọn họ đã bị cha ruột nhà mình dẫn đi tận đâu rồi!
Về sau, vị văn lại kia đã nhân ba đứa trẻ làm con trai nuôi, còn hứa gả con gái của mình cho Đàm Đại Dũng.
Quan trọng vẫn là vì bản thân Đàm lão sau khi có được thân phận tiêu hộ, cũng có như là “môn đăng hộ đối” rồi, hơn nữa ba con trai Đàm gia sau khi đi vào quỹ đạo thì cũng không quá kém. ͏