Đừng nói là giết theo quân pháp, cho dù thật sự là vì hận thù cá nhân đơn thuần, ngươi có tư cách gì dám kêu oan trước mặt Vương gia?
Trịnh Phàm cười nói:
- Ban đầu, ta còn tưởng là Hải Lan Trung đang chơi trò mượn đao giết người gì chứ.
Hải Lan Dương Cốc có ba đứa con trai, con trai cả và con trai thứ hai thời kỳ đầu đều từng được đưa đến làm cẩm y vệ bên cạnh Trịnh Phàm, được ban tên Hải Lan Trung và Hải Lan Thành.
Bây giờ Hải Lan Thành còn đang nhậm chức ở Phụng Tân thành, vì sau này thân thể xảy ra chút vấn đề, cơ bản không thể ở trong quân, mà chuyển qua làm văn chức, tiêu hộ trong nha môn, một hai quan lại xuất thân Dã nhân được cho vào, hắn chính là một trong số đó.
Hải Lan Trung thì hai năm trước đã phái về cánh đồng tuyết, về cơ bản là người người nối nghiệp khâm định của Hải Lan bộ.
Sở dĩ Trịnh Phàm có nghi ngờ này là vì quy định trên cánh đồng tuyết hẳn là ấu tử kế thừa, các trưởng tử khác thì được phái ra ngoài tiếp tục phát triển tranh đoạt và khai thác không gian sinh tồn cho bộ tộc.
Thân thể Hải Lan Dương Cốc càng ngày càng kém, Hải Lan Trung đã xua đuổi người đệ đệ vướng víu này qua đây, ròi lại dùng chút thủ đoạn để “mượn đao giết người”, hình như cũng có thể nói thông suốt được.
Quan trọng là Trịnh Phàm bàn âm mưu quen rồi, thích đi suy nghĩ như vậy, đã thành công thức tư duy rồi.
Người mù cười nói:
- Chắc là không có ẩn tình, Hải Lan Trung dù sao cũng là người từng ở bên cạnh Chủ thượng, cũng từng bị thuộc hạ đánh, đừng nói hắn đã nắm đại quyền của Hải Lan bộ từ lâu, gần như đã rút hết quyền hành của phụ thân hắn, cho dù là muốn mượn đao giết người, hắn cũng không dám mượn đao của Vương phủ chúng ta. Nếu thật sự như vậy còn chẳng bằng viết bức thư, chủ động nói rõ mời Vương phủ giúp đỡ xử lý gánh nặng của bộ tộc giúp hắn.
Trịnh Phàm gật đầu, nói:
- Là ta nghĩ nhiều rồi, đúng là hơi không quen. Tự dưng trong tấu chương trước mặt lại xuất hiện một… tên ngu dốt đơn thuần như vậy.
Ngu tới chân thật như vậy, ngu tới thuần túy như vậy, thậm chí, ngu tới hơi đáng thương. Hắn ta là thiếu chủ của bộ tộc, lại chết vì mấy cái bánh bao, cho dù là bánh bao có nhân, cũng thật sự có hơi… không thể hiểu nổi.
- Chủ thượng, cho dù là lúc nào, trên đời này, người có thể hiểu tiến lùi, nhận biết thời thế, thấu hiểu đạo lý luôn là số ít, kẻ ngu dốt mãi mãi là số nhiều. Vả lại, với thân phận và địa vị hiện giờ của Chủ thượng, người có thể tiếp xúc với ngài và người ngài có thể tiếp xúc cũng đều là nhân trung long phụng. Kẻ ngu dốt bình thường, hắn cũng rất khó có cơ hội lộ mặt trước mặt Chủ thượng.
- Hơn nữa hắn không phải muốn mấy cái bánh bao kia, chỉ là người trên người cảm thấy làm quen rồi, cho dù cả Hải Lan bộ cũng là một con chó Vương phủ chúng ta nhặt trên cánh đồng tuyết, nhưng trên cánh đồng tuyết, Hải Lan bộ đã là một bộ lạc lớn nhất hiện giờ. Bánh bao là thứ yếu, quan trọng vẫn là hắn cuồng vọng, vượt quá giới hạn, nhưng bản thân lại không có tư cách vượt quá giới hạn.
- Người mù, ý câu này của ngươi hình như là đang nói bóng nói gió ta?
- Thuộc hạ không dám, năm đó chúng ta cuồng thì cuồng, ngạo thì ngạo, nhưng trước khi thực lực chưa hoàn thiện, số lần Chủ thượng quỳ xuống cũng không ít. Lúc đó làm việc cũng không dám vượt khuôn phép.
Nếu như là người khác vạch khuyết điểm ngay trước mặt người bề trên, thì sợ là rất khó có kết cục tốt.
Giống như sau khi Trần Thắng
Ngô Quảng khởi nghĩa, đến tìm nơi nương tựa nói chuyện năm đó mấy đồng hương kia cùng làm bá tánh.
Nhưng người mù thì khác, nói những điều này chỉ có thể nhớ lại năm tháng cao chót vót trước kia.
- Nói trắng ra, người biết bổn phận biết chừng mực như hai cha con kia của nhà Hoàng hậu vẫn là số ít trong số ít, đa số người đột nhiên có được địa vị cao rất khó không vênh váo. Lần này cũng rất thích hợp, có người chủ động đưa đầu tới tế cờ, cũng đỡ cho phải đi tìm nữa.
Trịnh Phàm xoa ấn đường của mình, nói:
- Hải Lan Dương Cốc già rồi, Hải Lan Trung còn trẻ, ngươi nói xem chúng ta liệu có cần nuôi ra một Dã Nhân Vương nữa không?
- Chủ thượng, ngài là không có lòng tin với Tiên Bá, hay là không có lòng tin với Thiên Thiên? Lùi một vạn bước mà nói, còn có Lâm Nhi của chúng ta.
- Ha ha, phải phải phải, thế hệ sau đã trưởng thành rồi, chúng ta cũng có thể buông tay buông chân chơi thật tốt rồi. ͏
Thực ra Trịnh Phàm và các Ma Vương chưa từng thật sự cân nhắc đến thiên thu muôn đời gì. Nhưng bây giờ cơ nghiệp xây dựng lên nếu là người chết nghiệp tan, vậy cũng khó tránh đáng tiếc quá, dù sao cũng là có chút xíu tình cảm.
Cũng may, sự trưởng thành và thay ca của thế hệ sau có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ, căn bản không cần lo lắng vấn đề người thừa kế.
Con người Trần Tiên Bá này coi trọng khí khái, thực ra hắn mới coi như là một bản sao khác của Tĩnh Nam Vương. Trong lời tiên đoán, hắn dẫn quân đánh đổ Càn Quốc, đánh Đại Càn thành Nam Càn, sau đó còn dốc sức chiến đấu mà chết vì Yến Quốc. Hiện giờ lại nuôi bên cạnh mình nhiều năm như vậy, về tính cách là không có vấn đề.
Còn về Thiên Thiên thì càng không thể có vấn đề.
Mà nhóc con kia của nhà hắn, mặc dù người làm cha như hắn thích con gái hơn con trai, nhưng không thể phủ nhận là con trai kia nhà hắn chắc chắn không phải loại bằng lòng chịu thiệt.
Lúc này xe ngựa đã dừng lại, Trịnh Phàm đứng dậy, bước ra khỏi xe ngựa, vén rèm bước ra bên ngoài.
Trên một bên đường của xe ngựa, Hải Lan Dương Cốc và Hải Lan Trung đang quỳ rạp ở đó.
Trên người Hải Lan Dương Cốc có bệnh, bây giờ gần như là dựa vào người con trai để duy trì chút thăng bằng, môi của Hải Lan Trung thì trắng bệch nứt nẻ, rõ ràng là đã quỳ một lúc lâu rồi.
Thấy Vương gia bước ra, Hải Lan Dương Cốc lập tức quỳ thẳng, dập đầu xuống.
- Vương gia… nô không biết dạy con, mong Vương gia trị tội.
Hải Lan Trung thì đấm vào ngực mình:
- Vương gia, thuộc hạ nguyện tự giáng hình đồ binh, làm tiên phong cho Vương gia!
Nhìn cặp phụ tử này, trong lòng Trịnh Phàm thực ra không có bao nhiêu cảm giác đáng thương, hắn chậm rãi sửa sang lại ống tay áo, nói:
- Được rồi, nên làm gì thì đi làm đi, cô không rảnh như vậy, cũng lười ở đây lải nhải với các ngươi. Hải Lan Dương Cốc.
- Có nô tài.
- Trở về dưỡng bệnh của ngươi cho tốt, đừng vì gặp cô mà quỳ bệnh chết trên đường, cánh đồng tuyết liệu có nổi lòng một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ gì không, cô không quan tâm, cô không muốn trong lòng mình không thoải mái.
- Nô hiểu, nô nhất định bảo trọng thân thể mình.
- Hải Lan Trung.
- Có thuộc hạ!
- Trở về quản Hải Lan bộ của ngươi cho tốt, sau này cô vẫn còn tiếp tục điều quân tay sai của cánh đồng tuyết nhập quan tác chiến, còn xảy ra sai sót gì, xách đầu đến gặp đi.
- Thuộc hạ tuân lệnh!
Trịnh Phàm xua tay.
- Nô cáo lui!
- Thuộc hạ cáo lui.
Đuổi được người của Hai Lan gia đi, Trịnh Phàm căn dặn tùy tùng, nói:
- Trực tiếp đến Trấn Nam quan đi, đừng trì hoãn nữa.
- Vâng!
… …
Lúc này đội của Đàm Đại Dũng đã đến địa giới Trấn Nam quan, hắn không hề biết không lâu trước hai đệ đệ của hắn vừa trải qua chuyện gì ở chỗ cách đây không xa.
Trong quân rất đông người, trừ khi địa vị thân phận đến tầng lớp nhất định, nếu không muốn gặp được người là rất khó.
Tham tướng đại nhân hạ lệnh, sĩ binh tập hợp, lên ngựa bày trận.
Trong quân đã đồn nói Vương gia đã đến Trấn Nam quan rồi.
Đàm Đại Dũng hít sâu, mấy ngày trước tập hợp và mấy ngày nay hành quân đã khiến hắn hoàn toàn đi sâu vào nhân vật hiện giờ.
Khu vực phía trước có một đài cao, trên đài cao dựng ba cột cờ lớn.
Lần lượt là cờ Hắc Long Đại Yến, cờ đại bàng hai đầu Tấn Đông và Vương kỳ.
- Đều lên hết tinh thần cho ta, đừng làm mất mặt khu Tây Nam ta!
- Lên tinh thần, chỉnh đốn, chỉnh đốn, chỉnh đốn!
- Nghe thấy chưa, ưỡn ngực ngẩng đầu, để Vương gia thấy phong thái của chúng ta!
Trong quân Tấn Đông không có bè phái, nhất là khi áp dụng chế độ tiêu hộ, cố hết sức làm suy yếu khả năng tướng lĩnh coi binh mã như tư binh của mình. Năm năm trước, Vương gia đích thân đến Tuyết Hải quan, trực tiếp bắt lấy tổng binh Tuyết Hải quan Kha Nham Đông Ca, chính là ví dụ chứng minh tốt nhất.
Những năm gần đây, theo sự hoàn thiện của các hạng mục chế độ, có thể nói quân lực trong quân đã tập trung hơn một bước, tiêu hộ trung thành với Vương phủ, tiêu hộ binh tất nhiên cũng trung thành với Vương phủ.
Nhưng cho dù không có bè phái “chủ tướng”, bản thân các tiêu hộ thực ra cũng có khu vực thuộc về, lại không đơn thuần là phân chia theo đặc trưng dân tộc, vì lúc phân phối thành phần dân tộc đã bị đánh tan từ lâu, nhà ai không có dân hộ Dã nhân? Nhà ai không có dân hộ Man tộc? Càng đừng nhắc tới người Yến, người Tấn và người Sở. ͏