Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2688 - Chương 2688. Thiết Kỵ Trọng Giáp

Chương 2688. Thiết kỵ trọng giáp
Chương 2688. Thiết kỵ trọng giáp

Cho nên mọi người là nói theo khu.

Tuyết Hải quan, Trấn Nam quan tự thành khu, phụ cận Phụng Tân thành thành khu, tả hữu hai tướng quân tự thành khu, ngoài ra bốn khu lớn nhất thực ra là khu vực hệ thống đồn đóng quân khai hoang ở bốn phía lấy Phụng Tân thành làm tâm.

Về bản chất tính là tính là thoát khỏi giới hạn của dân tộc, lấy danh nghĩa của tập thể tạo thành trật tự nội bộ mới.

Thực ra mọi người đều hiểu, điệu bộ này thoạt nhìn chính là muốn diễn võ duyệt binh.

Các giáo úy bắt đầu lớn tiếng la hét quát to người dưới trướng của mình, điều chỉnh trạng thái đến tốt nhất, dù sao tiếp theo là phải tiếp nhận sự kiểm duyệt của Vương gia.

- Đều chú ý cho ta, đây không phải tập huấn, không phải tập huấn, là thật sự sắp khai chiến rồi. Nếu như ai phạm lỗi, đến lúc đó chỉ có thể đến cánh sườn, khu Tây Nam chúng ta phải cướp chủ công!

Cha của Đàm Đại Dũng từng nói lúc hắn họp trong Phụng Tân thành cảm giác được chắc là sắp đánh trận. Sau khi tập hợp vào đội ngũ, Đàm Đại Dũng thấy nhiều đội ngũ như vậy, thấy nhiều cờ hiệu binh mã như vậy, lại thấy mặt hậu cần không ngừng tụ tập dân phu và quân giới vận chuyển lương thảo quy mô lớn.

Hắn cũng chắc chắn là sắp đánh trận rồi, hơn nữa không phải loại tập hợp một phần binh mã làm tập huấn lúc trước, cũng không phải đến cánh đồng tuyết đánh bộ lạc Dã nhân không quy củ, đến dãy núi Thiên Đoạn giết cướp, đến Mông Sơn huấn luyện dã ngoại gì đó.

Trận thế lớn như vậy, đây là muốn đánh lớn rồi!

Nguyên nhân rất đơn giản, nhiều dân số như vậy, vận chuyển vật tư như vậy, không phải muốn đánh lớn thật thì không thể nào làm đến mức này, nếu không cái giá cũng quá đắt rồi.

- Lên!

Tham tướng giơ đao trong tay, truyền lệnh tư mã lập tức truyền đạt mệnh lệnh, giáo úy các bộ cũng bắt đầu lần lượt hạ lệnh, Bách Phu Trưởng thì phân tự thêm bước nữa, đến cuối cùng ngay cả ngũ trưởng cũng phải cao giọng dõng dạc phát chỉ lệnh cho thuộc hạ bên cạnh mình.

Đây không phải phiền phức cũng không phải chủ nghĩa hình thức, một nhánh quân đội, cơ cấu tổ chức cơ sở càng hoàn thiện mới có thể phát huy ra chiến lực mạnh nhất trong chiến tranh thật sự.

Tại sao Quân đội Càn Quốc thời kỳ đầu không được, vì nền tảng đều là chủ tướng dẫn gia đinh bên cạnh mình xông lên, sĩ binh khác xông theo, một khi phía trước có xu hướng suy tàn, đội ngũ gia đinh bị đánh bại, người khác tất nhiên cũng sẽ bị đánh bại theo.

Nắm đó trận chiến Vọng Giang thứ hai, Tĩnh Nam Vương dẫn đội Thiết Kỵ tinh nhuệ của Đại Yến đang chia tách chính diện trên chiến trường với đại quân Dã nhân do Dã Nhân Vương dẫn đầu, bên sụp đổ trước thực ra là hệ thống chỉ huy của đại quân Dã nhân. Thực ra lúc đó sĩ khí của Dã nhân mạnh mẽ, bị Câu Mạc Ly chọc cho kêu gào đòi huyết chiến, sau đó một khi rơi vào trạng thái mơ màng trên chiến trường, thì tất cả cũng đều uổng công.

Chính diện trên chiến trường lúc thương vong hai ba phần thực ra đã gần đến lúc sụp đổ kết thúc rồi, ai có thể cắn răng chống đỡ thêm một lát, thì phần thắng của người đó lớn hơn rất nhiều.. Loại huyết chiến thật sự đến khi toàn quân bị diệt kia chỉ có thể là trận điển hình tạo ra dưới điều kiện địa hình đặc thù.

Đàm Đại Dũng bắt đầu cử động, bọn họ cố gắng hết sức chỉnh đốn phương thức trang nghiêm, thúc ngựa từ trên sân trống trước đài cao chạy qua, ánh mắt của hắn liếc qua đài cao, mặc dù hắn hẳn là không nhìn thấy gì, vì bụi cát tung bay, hơn nữa lại cách rất xa, nhưng trong đầu hắn bỗng chốc lại hiện ra bóng người vĩ đại kia dưới Vương kỳ trên đài cao.

Đợi đến khi kết thúc một vòng, đội ngũ lại về xếp hàng.

Đàm Đại Dũng cảm thấy biểu hiện bên này của mình rất được, mãi cho đến khi, hắn thấy một nhóm binh mã đi qua trước mặt bọn họ.

Nhóm binh mã kia, vác quân kỳ của “Vệ tướng quân”.

Ba đại tướng quân Tấn Đông hiệu, Kim Thuật Khả, Vệ tướng quân; Lý Thành Huy, Xa Kỵ tướng quân; Lương Trình, Đại tướng quân.

Ba vị này có thể nói là ba đại cự phách của quân đội Tấn Đông hiện giờ.

Thực ra, bên Lý Thành Huy là vì thấy hắn là người hộ bên ngoài đến, sau khi hắn được điều vào Tấn Đông, tất cả đều rất phối hợp, thái độ rất chủ động, trên cơ sở này, tất nhiên Vương gia không thể nào bạc đãi hắn.

Quan trọng nhất là đòi người ta từ xa xôi đến, ngươi không sắp xếp cho tốt, vậy khó tránh hơi khó ăn nói. ͏

Binh mã này của Kim Thuật Khả là được huấn luyện bài bản thật sự, sau khi di qua, Đàm Đại Dũng thừa nhận bên này của hắn không bằng binh mã bên dưới của Vệ tướng quân.

Ngay sau đó, binh mã vác tướng kỳ của “Xa Kỵ tướng quân” xuất hiện, binh mã này truyền thừa từ Trấn Bắc quân quân trấn, mặc dù đã làm xử lý tiêu hộ hóa, nhưng vì duy trì lực chiến đấu của nó, nên cũng đã giữ lại ở mức độ lớn nhất.

Có thể nói, bình quân tuổi tác của nhóm binh mã này chắc là lớn nhất trong các nhóm binh mã, nhưng không ai dám xem thường bọn họ, dù sao trên chiến trường đáng sợ nhất chính là lão tốt.

Lúc bọn họ bước vào, không đặc biệt theo đuổi sự chỉnh tề tuyệt đối của hàng ngũ, ngược lại tạo ra chút điệu bộ tản mạn, nhưng sát khí toát ra trên người lại nồng nặc như vậy.

Không ai muốn đối mặt với đối thủ như vậy trên chiến trường chính diện, bọn họ sẽ rất hiểu biết mà chém nát ngươi, cắt nhỏ xơi tái, thậm chí cho dù là ngươi muốn tìm cơ hội đổi mạng cũng phải xem vận may.

Đàm Đại Dũng vô thức nuốt nước bọt, vì hắn đứng ở hàng đầu, cho nên có thể thấy được sắc mặt của tham tướng nhà mình hơi u ám.

Đây là bị nghẹn vì kém hơn.

- Vạn thắng! Vạn thắng! Vạn thắng!

Lúc này, ba tiếng hô to truyền tới từ phía sau.

Đàm Đại Dũng vô thức nghiêng đầu nhìn, trong đội ngũ chỉ cần cố gắng duy trì trận hình là được, chứ không yêu cầu không được nhúc nhích, cho nên âm thanh kia đã lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều quân trận.

Chỉ thấy tướng kỳ của “Đại tướng quân” treo trên cao, Đàm Đại Dũng biết rõ nhân vật đứng nhất dưới Vương gia trong quân Tấn Đông chính là vị Đại tướng quân này, tương truyền hắn đã theo Vương gia từ rất sớm, còn có được bình pháp chân truyền của Vương gia.

Phía trước, một người cưới tỳ thú, giơ trường đao, cắt xuống dưới.

- Thiết Kỵ Tấn Đông, lên!

- Hổ!

- Hổ!

- Hổ!

Ngay sau đó, một đợt tiếng nổ khiến mặt đất rung động ập tới.

- Ầm! Ầm! Ầm!

Một nhóm Trọng Giáp Thiết Kỵ bắt đầu tăng tốc theo tần số dưới sự dẫn dắt của tướng kỳ.

Khí tức đè nén hào hùng kèm theo sự xuất hiện của nhóm Trọng Giáp Thiết Kỵ, khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng nghẹt thở!

Tay của Đàm Đại Dũng thậm chí bắt đầu không khống chế được mà run rẩy.

Trên chiến trường, ai có thể đối mặt với một đội trọng giáp như vậy?

Không hề nghi ngờ, bất cứ sự tồn tại nào dám cản trước mặt nó, thì đều sẽ bị nó nghiền thành bột mịn trong phút chốc.

……

Trên đài cao, người mù tiến lên một bước, tới gần Trịnh Phàm, nói nhỏ:

- Chủ thượng, đây là ba nghìn Trọng Giáp Thiết Kỵ chính tay A Trình tạo ra.

Bên cạnh, Tứ Nương mặc hoa trang lấy thân phận Vương phi để đến kiểm duyệt binh mã với Vương gia, cười nói:

- Rất đắt.

Chưa nói mũ giáp đặc chế cho người, mũ giáp đặc chế cho ngựa, binh khí đặc thù, phân phối hậu cần, tuyển chọn quân sĩ. Chỉ riêng nhìn những vật cưỡi kia, vậy mà có nhiều tỳ thú như vậy, thế đã có thể cảm nhận được cái gì gọi là dùng chân kim bạch ngân… không, còn có liên quan tới triều đình, đây mới là tinh nhuệ trong tinh nhuệ đập ra bằng vốn gốc chân chính, thời đại này, trên chiến trường, chiến trận đại sát khí!

Chính là năm đó Sa Thác Khuyết Thạch thời kỳ đỉnh phong, nếu gặp được một đội Thiết Kỵ như vậy ở trước Trấn Bắc Hầu phủ, sợ là có thể sẽ cầu nhân đắc nhân ngay lập tức.

Lương Trình chĩa đao về phía trước:

- Xông!

- Ầm! Ầm! Ầm!

Tiếng vó ngựa như sấm rền đột nhiên tăng tốc, trọng giáp khủng bố như nước lũ hiện ra sự dữ tợn chân chính thuộc về nó!

Khóe mắt Vương gia đứng trên đài cao như nhìn thấy sự dữ tợn tương tự, chắc còn có cả khuôn mặt vẫn luôn lạnh băng như giếng cổ không gợn sóng kia của A Trình.

Cũng đúng. Lúc Ma Vương khác vào kinh với hắn, A Trình đang luyện binh. Lúc Ma Vương khác đi du sơn ngoạn thủy với hắn, A Trình đang luyện binh. Lúc Ma Vương khác đi thăng cấp với hắn, A Trình vẫn là đang luyện binh.

Nếu như bảo vẽ lại tất của điều từng thấy, từng nghe, từng cảm nhận, từng giác ngộ kể từ khi hắn thức tỉnh kiếp này thành một bức tranh, vậy thì trong bức tranh này A Trình thực sự trống vắng quá quá nhiều.

Vương gia lên tiếng cắt ngang lời càm ràm về việc A Trình đốt tiền của hai “quan gia”, nói:

- Ài, tốt với A Trình chút đi. ͏

Hết chương 2688.
Bình Luận (0)
Comment