Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2694 - Chương 2694. Trận Mở Màn Giao Thế Tử

Chương 2694. Trận mở màn giao thế tử
Chương 2694. Trận mở màn giao thế tử

Bách Phu Trưởng hạ lệnh.

Chúng sĩ tốt nhao nhao xuống ngựa, vừa cho chiến mã ăn cỏ vừa ném ra một viên gạch muối để chúng liếm, còn mình thì bắt đầu ăn mì xào.

Đàm Đại Dũng nhìn thấy từ phía bắc có một đội ngũ dân phu quy mô rất lớn đi về hướng đông nam, bọn họ thúc đẩy từng chiếc xe ngựa lớn, hình dạng đồ vật phía trên thoạt nhìn rất quái dị.

- Là linh kiện máy bắn đá, đương nhiên, còn có những linh kiện khác.

Bách Phu Trưởng nhìn về phía những hộ binh trẻ tuổi dưới trướng mình tiến hành giới thiệu:

- Những linh kiện này được chế tạo phiền phức nhất, hơn nữa còn cần vật liệu chuyên môn, hiệu suất chế tạo tạm thời quá thấp, cho nên đều là từ xưởng bên ngoài Phụng Tân thành chế tạo xong rồi mới vận chuyển tới đây, về mặt giá khác thì lấy nguyên liệu tại chỗ lắp ráp là tốt rồi.”

Đàm Đại Dũng ăn một miếng mì xào trong tay, hắn đang nghĩ, hai đệ đệ của mình có thể ở trong đội ngũ vận chuyển kia hay không?

... ...

- Nhị ca, nước.

Đàm Tiểu Dũng vừa đẩy xe vừa gọi với Đàm Nhị Dũng bên cạnh.

Đàm Nhị Dũng cởi túi nước của mình ra ném cho đệ đệ, còn mình thì tiếp tục đẩy xe.

Lúc trước, lúc Đàm Tiểu Dũng dùng túi nước của mình rót nước suối thì bị giáo úy của đoàn dân phu này phát hiện, cho hắn một roi.

Trong quân Tấn Đông có một quy tắc, bất luận là chính binh hay phụ binh hay là dân phu, trừ phi điều kiện ác liệt đến mức không cho phép, nếu không không được uống nước lã.

Đàm Tiểu Dũng treo túi nước lại lên người nhị ca, chính mình đưa tay đẩy theo.

- Đệ, còn đau không?

- Vẫn còn hơi đau.

- Nhớ kỹ giáo huấn.

- Được rồi.

Hai huynh đệ Đàm gia đẩy xe tiến vào doanh trại, nơi này có rất nhiều thợ thủ công đi xích thố đang tiến hành lắp ráp, bên ngoài còn có số lượng lớn dân phu đang vận chuyển gỗ.

Một người lùn đang đứng trên tháp canh, chỉ huy các đội ngũ thợ thủ công.

Một hán tử giống như tháp sắt, đang khiêng từng cây gỗ lớn lên xếp chồng lên nhau.

- Hai người các ngươi, lại đây khiêng gỗ.

- Vâng.

Đàm Nhị Dũng và đệ đệ của mình cũng gia nhập đội ngũ “thợ thủ công”.

Công việc lao động này kéo dài đến tận đêm khuya, trên đường mọi người ngay cả cơm còn chưa kịp ăn.

Chờ cho đến khi công việc được dừng lại, phía sau có người mang thức ăn tới, cơm khô, rau muối, thịt khô, số lượng đủ để ăn no.

Sau khi ăn xong, Đàm Tiểu Dũng vỗ nhẹ bụng mình dựa vào đó, cảm khái nói:

- Nhị ca, vậy là đánh ở đây sao?

- Ta cũng không biết.

- Tại sao đêm rồi còn chưa ngừng!

Hứa An dẫn theo một đám giáp sĩ tuần tra trong phụ binh doanh, thấy phụ binh doanh này còn sáng đèn, lúc này quát lớn.

Huynh đệ Đàm gia nhìn thấy giáo úy nhà mình mới tiến lên:

- Hứa tướng quân, buổi chiều, sau khi doanh trại ta vận chuyển vật liệu trở về đã bị đưa vào doanh trại thợ thủ công bận rộn đến khuya, vừa dùng thức ăn xong cho nên chưa kịp...

- Doanh trại thợ thủ công có từng ra công văn không?

- Chưa từng.

- Có bao giờ cho về muộn trước khi đêm đến chưa?”

- Chưa từng.

- 15 phút có đủ thời gian ăn không?

- Đủ rồi.

- Người đâu, bắt lại, phạt hai mươi trượng hai, lần sau không được tái phạm.

Giáo úy hé miệng, cuối cùng đành phải quỳ xuống:

- Ty chức lĩnh phạt.

- Lần sau còn tái phạm, trảm.

- Vâng!

Ánh mắt Hứa An đảo qua bốn phía, lạnh lùng nói:

- Trong quân nhiều người như vậy, không có quy tắc ràng buộc thì sẽ loạn thành bộ dáng gì, mấy năm nay không đánh trận, đám nhãi con các ngươi thật đúng là ngay cả quy tắc cũng quên mất rồi sao.

- Nhị ca, vị tướng quân kia thật hung dữ quá.

- Đừng nói bậy, trở về lều trại ngủ thôi.

Đàm Nhị Dũng lôi kéo đệ đệ của mình xoay người vào lều trại.

- Nhị ca, chúng ta sẽ lên chiến trường sao?

- Ca cũng không biết.

- Ta vừa muốn lên, vừa sợ hãi.

- A, ai chả vậy chứ.

... ...

Sau khi tuần tra doanh trại mình phụ trách xong, Hứa An giục ngựa tiến vào trung quân, ở trước trướng soái, xuống ngựa, đem quyển sách giao cho Lưu Đại Hổ đứng ở ngoài soái trướng.

- Hứa tướng quân tự mình tới?

Lưu Đại Hổ quen biết Hứa An, dù sao năm đó Hứa An từng làm thân vệ của Kim Thuật Khả với Trần Tiên Bá.

- Đúng lúc ta vừa mới tuần tra doanh trại ở gần đây xong, ta sẽ tự mình tới đưa, Vương gia đang nghị sự sao?

- Vâng.

- Ta muốn gặp Vương gia bẩm sự.

- Mời Hứa tướng quân chờ một chút.

Lưu Đại Hổ đi vào trong soái trướng, chỉ chốc lát sau, Lưu Đại Hổ đi ra, vén rèm lên. ͏

Hứa An đi vào soái trướng, trong soái trướng, Vương gia đang ngồi trên soái toạ, phía dưới có Trần Tiên Bá và Khuất Bồi Lạc đang đứng, mặt khác, Thế tử Tĩnh Nam Vương đang ngồi ở chỗ đó phê chiết tấu chương.

Ánh mắt Vương gia rơi xuống trên người Hứa An, Hứa An quỳ xuống, bẩm báo:

- Vương gia, mạt tướng có một chuyện muốn bẩm báo, mạt tướng phát hiện trong quân phụ binh và dân phu không tuân thủ về mặt quân kỷ quân luật, e là sẽ có tai hoạ về sau.

- Nghiêm trọng vậy sao?

Vương gia hỏi.

- Bẩm Vương gia, đúng vậy.

Quân phong quân Tấn Đông kế thừa quân Tĩnh Nam năm đó, chú ý kiểm soát chặt chẽ mọi việc trong quân dù là lớn hay nhỏ. Nhưng mấy năm gần đây, tuy rằng hàng năm đều có quân diễn điều động, nhưng nghiêm túc đại chiến xuất chinh thì rất lâu rồi không xuất hiện nữa, hơn nữa lần này vào phụ binh và dân phu, người trẻ tuổi tương đối nhiều, sẽ dễ dàng xuất hiện vấn đề lơ là.

Loại vấn đề này xuất hiện trong các quân khác thật ra sẽ không gây nên sự chú ý, nhưng trong mắt quân Tấn Đông lại khó tránh khỏi có chút kỳ cục, vả lại bản thân Hứa An hiện tại chính là kỷ quan quân trung quân, đây là chức trách của hắn.

Lúc này, Thiên Thiên vẫn luôn phê duyệt tấu chương bên cạnh lại ngẩng đầu nhìn Trịnh Phàm và nói:

- Phụ soái, mấy ngày nay, tấu chương phụ binh và dân phụ phạm lỗi có rất nhiều.

Trịnh Phàm gật gật đầu, nói với Hứa An.

- Hứa An.

- Có mạt tướng.

- Ta hạ lệnh cho ngươi dẫn đầu bắt tay vào chỉnh đốn quân kỷ trong phụ binh doanh và dân phu doanh, đại chiến sắp tới, thời gian cho ngươi không nhiều lắm, giúp Cô tướng quân kỷ, chỉnh đốn cho tốt.

- Mạt tướng lĩnh mệnh!

Hứa An đứng dậy, rời khỏi soái trướng.

Ánh mắt Trịnh Phàm lại rơi xuống trên người Trần Tiên Bá và Khuất Bồi Lạc.

Mô hình hiện tại là, sau khi quân Tấn Đông rời khỏi Trấn Nam quan, thế tới hùng hổ, đã dọc theo phía nam Thượng Cốc quận cũng chính là ven sông Vị Hà kéo ra trận thế, trong này, binh mã chắc chắn không phải là chất đống cùng một chỗ mà là trải ra, tiến hành nhắm vào trọng điểm.

Thật ra hai bên đều rõ ràng, kế tiếp, quân Tấn Đông phải làm chính là qua sông.

Người Sở đã bắt đầu thu gọn chiến lược, người Sở cũng không có ý định ở Vị Hà tiến hành chiến lược quyết chiến với quân Tấn Đông, bởi vì việc mua bán này quá thiệt thòi đối với người Sở.

Nếu quân Tấn Đông thua, phòng bị tốt của thủy sư quân Sở trước đó cùng nhất cũng chỉ là một lần tiến công bị thất bại, đánh không lại cục diện qua sông, hao binh tổn tướng là điều không thể tránh khỏi, nhưng nếu thật sự phải nói thương gân động cốt, thật đúng là không đến mức đó.

Mặt khác, cho dù quân Tấn Đông thất bại ở vòng thế tiến công đầu tiên, quân Sở dám thừa dịp đợt này phản công lại sao?

Chưa kể địa hình của Thượng Cốc quận đối với quân Sở lấy bộ tốt làm chủ mà nói quả thực chính là “trần trụi” chạy tới, nếu thật sự bùng nổ đánh tới, vậy Trấn Nam quan còn đứng ở đó?

Đến lúc đó, quân Sở sẽ là tiến lùi không xong.

Đối với quân Sở mà nói, mục đích chiến lược phản công qua sông Vị Hà nhất định phải đạt được chính là một hơi đánh tan chủ lực quân Tấn Đông, lại chiếm được Trấn Nam quan, nếu không ở trên bình nguyên rộng lớn này, kỵ binh Tấn Đông đủ để làm mai táng cho tinh nhuệ của quân Sở.

Còn như nói thủ vững cũng phải xem vận khí, bởi vì một khi quân Tấn Đông công phá ở một vị trí nào đó lên bờ, thậm chí xa hơn một chút, từ chỗ Tam Tác quận qua sông, lại vòng qua đến, một khi quân Sở đưa ra quyết định bảo vệ Vị Hà, phòng tuyến của họ sẽ lập tức bị đâm ra mấy lỗ thủng trên cơ sở xếp thành một trận hàng dài, sau đó bị các lộ binh mã quân Tấn Đông hoàn thành cắt chém bao vây.

Mặc dù nhiều năm không đánh trận, nhưng thói quen chiến thuật của hai bên đều biết rõ lẫn nhau.

Vì vậy, từ góc độ bố trí quân sự mà nói, đối diện Sở Quốc Vương gia Hùng Đình Sơn, lựa chọn chiến lược thu gọn lại, lấy không gian đổi thời gian, là lựa chọn chính xác.

Dù sao, năm đó quân Yến từng hai lần tiến vào nội địa Sở Quốc, nhưng cuối cùng đều không thể không rút lui.

Chỉ có điều, người Sở cũng không có khả năng rút lui thức thời như vậy. Tình thế hiện tại chính là hai bên đều tập trung hoả lực hai bờ, ngươi biết ta muốn tiến, ta biết ngươi muốn lui, nhưng dù sao cũng phải qua mấy đạo đẩy tay, tạo sự sinh động. ͏

Hết chương 2694.
Bình Luận (0)
Comment