Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2695 - Chương 2695. Không Làm Người Thất Vọng

Chương 2695. Không làm người thất vọng
Chương 2695. Không làm người thất vọng

Tiếp theo, một vị trí nào đó rất có khả năng trở thành khu vực tập trung của cả hai bên, nơi đó sẽ đánh một trận, sau đó xem kết quả, hai bên sẽ tiến hành các bước tiếp theo.

Mà sở dĩ Trần Tiên Bá và Khuất Bồi Lạc xuất hiện ở đây là muốn thừa dịp ngày mai trong quân đánh trống tụ tướng trước, giành trước đi cửa sau, dự định công việc “khởi đầu tốt đẹp” này.

Sau khi Hứa An rời đi, Trần Tiên Bá tranh thủ nói:

- Vương gia, mấy năm nay mạt tướng vẫn hoạt động dọc theo Vị Hà này, nắm rất rõ về phòng ngự của thủy trại người Sở và chiến pháp người Sở. Mặt khác, dưới trướng mạt tướng dù chỉ có ba ngàn kỵ, nhưng đều do một tay mạt tướng đào tạo ra, tuyệt đối dám chiến đấu hết mình. Biết người biết ta, cho nên mạt tướng cho là mình có thể gánh vác được trách nhiệm của trận chiến đầu tiên này!

Trần Tiên Bá nói xong, Khuất Bồi Lạc liền mở miệng, chỉ là giọng điệu nói chuyện của hắn không cứng rắn như Trần Tiên Bá. Thiếu chủ Khuất thị ngày xưa, sau một thời gian ở ẩn, trong những năm đó, lại dần dần nhặt được sự tao nhã thuộc về quý tộc Đại Sở:

- Bàn về biết người biết ta, ta là người Sở, Sở Tự doanh dưới trướng ta cũng là người Sở, Trần tướng quân, ta nghĩ bọn ta hiểu rõ người của mình hơn.

Trần Tiên Bá quay đầu nhìn về phía Khuất Bồi Lạc, ánh mắt hơi nghiêm túc.

Khuất Bồi Lạc mỉm cười, trái lại cũng không sợ, vẫn chắp tay nói:

- Vương gia, Sở Tự doanh xin đánh, trận chiến phạt Sở, nếu có thể lấy Sở công Sở mới là giải pháp chính đáng.

Trịnh Phàm ngồi trên soái toạ nhìn hai vị tướng quân cãi nhau, dường như rất khó lựa chọn.

Mà Thiên Thiên ở bên cạnh lại bắt đầu phê duyệt tấu chương, lại có vẻ hơi yên tĩnh quá mức.

Trịnh Phàm đưa tay, đẩy chén trà trước mặt.

Thiên Thiên đứng dậy, bưng chén trà lên, giúp Trịnh Phàm tiếp trà nóng, đến khi thả xuống, Trịnh Phàm có chút nghi hoặc nói:

- Cái gì?

Thiên Thiên:

- Hả?

- Ha ha ha ha.

Trịnh Phàm bỗng nhiên bật cười, chỉ chỉ Thiên Thiên, nói:

- Ngươi nói lòng ngươi cũng ngứa ngáy rồi?

Thiên Thiên:

- A...

Trịnh Phàm nhìn về phía Trần Tiên Bá và Khuất Bồi Lạc đứng ở phía dưới, nói:

- Phải làm sao mới ổn đây, hai người các ngươi tranh giành, lại khiến đứa Cô con trai này của ta ngứa tay rồi.

Khuất Bồi Lạc lập tức cúi người nói:

- Vậy mời Thế tử điện hạ đánh trận đầu tiên này đi, chúng ta tâm phục khẩu phục.

Nói xong, Khuất Bồi Lạc quay đầu nhìn Trần Tiên Bá đang đứng bên cạnh mình.

Trần Tiên Bá hít sâu một hơi, chắp tay hành lễ nói:

- Mạt tướng nguyện ý giao binh mã dưới trướng cho điện hạ mượn.

Thân phận quan diện của Thiên Thiên là Thế tử Tĩnh Nam Vương, lại là “Trưởng tử” của Nhiếp Chính Vương, về tình về lý, hắn đến đánh trận đầu này cũng là một khởi đầu tốt đẹp, thật đúng là không ai có thể xen vào.

Dù sao, bất luận là cha ruột hay là cha nuôi của hắn đều để lại vết sẹo đẫm máu trên người Sở nhân, trước mắt sắp kế thừa nghiệp của cha, cũng là nâng cao lòng sĩ khí quân đội của phe mình, đồng thời cũng có thể tiến thêm một bước chèn ép sĩ khí đối của đối phương.

Quan trọng nhất là Vương gia đã cười hỏi như vậy, ý đã rất rõ ràng, cũng không phải là đang trưng cầu xem các ngươi có đồng ý không.

Trần Tiên Bá và Thiên Thiên cũng coi như “nửa” cùng nhau lớn lên, Thiên Thiên còn gọi hắn là “Bá ca” nhiều năm như vậy, dù kiêu ngạo thế nào thì hắn vẫn ngại đi tranh giành với Thiên Thiên.

Về phần Khuất Bồi Lạc, hắn có ăn no rửng mỡ đâu mà cố ý chạy đến trong soái trướng này để tranh giành trận đầu với một nhân vật khiêng cờ thế hệ mới đang “hot” trong quân Tấn Đông?

Hắn muốn tạo nên chiến tích trong trận chiến này, nhưng hắn cũng không có tâm cao hơn trời đến mức đi tranh giành với “Bổn gia” thật sự của người ta.

Hắn bị Lưu Đại Hổ gọi tới, sau khi tới, Trần Tiên Bá cũng ở đây, Trần Tiên Bá xin đánh, trong lòng Khuất Bồi Lạc đương nhiên cũng nổi lên chiến ý, được thôi, cạnh tranh thôi.

Bây giờ thì hay rồi, là mở đường cho Thế tử điện hạ.

Hơn nữa đây là một buổi diễn tập thử, ngày mai khi đánh trống tụ tướng sắp xếp nhiệm vụ, hai người bọn họ còn phải dựa theo phương thức lúc trước lại đi một lần nữa.

Vương gia có thể ở trước mặt bọn họ “dùng người không đúng”, nhưng không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, vẫn hy vọng có thể ở trước mặt chư tướng “công bằng khiêm tốn” một chút. ͏

So với Trần Tiên Bá và Khuất Bồi Lạc quyết đoán từ bỏ, Thiên Thiên lại có chút bối rối, hắn thật không cha mình lại trực tiếp giao trận chiến khởi đầu tốt đẹp quan trọng như vậy vào trong tay mình.

Vốn hắn còn tưởng nhiệm vụ của mình chỉ là ở bên cạnh phụ soái, phê duyệt tấu chương chạy việc vặt, học hỏi kinh nghiệm, trong lòng quả thật muốn xung phong lên chiến trường liều chết, nhưng hạnh phúc đến không khỏi quá mức đột ngột.

Mà Trịnh Phàm đang mím môi uống trà nóng nhìn biểu cảm của Thiên Thiên thoáng bối rối, trong đầu không khỏi hiện ra cảnh năm đó mình bị lão Điền không trâu bắt chó đi cày.

Khác ở chỗ là chính mình lúc trước thật sự không muốn mạo hiểm, mà Thiên Thiên thì lại không sợ hãi.

Vận mệnh ở đây dường như vẽ thành một vòng tròn.

Thiên Thiên lui về phía sau hai bước, quỳ xuống:

- Nhi thần nhất định không phụ kỳ vọng của phụ soái!

Việc này xem như đã tiếp nhận rồi.

Bỏ tách trà xuống, Trịnh Phàm mở miệng nói:

- Tiên Bá suất bộ làm tiếp ứng đi.

Trần Tiên Bá có chút nghi hoặc, trước đó hắn đã nói nguyện ý giao thuộc hạ một tay mình đào tạo cho Thiên Thiên đi đánh trận này, nhưng ý này của Vương gia rất hiển nhiên là không có ý định để cho Thiên Thiên dùng binh của hắn.

Nhưng vấn đề là Thiên Thiên không có binh mã, hắn còn chưa kịp chân chính nắm giữ và phát triển binh mã dòng chính của mình.

Thân là “ca ca”, Tiên Bá không hy vọng Thiên Thiên đi tiếp nhận một đội ngũ được tùy tiện kéo qua đi đánh trận này, bởi vì trận chiến này không thể để xảy ra sai sót, chưa kể sẽ ảnh hưởng cục diện chiến đấu, cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với Thiên Thiên.

Vinh quang của hai người cha, đôi khi cũng là một loại áp lực sâu sắc.

Hổ phụ vô khuyển tử, bởi vì khuyển tử sẽ bị cắn chết.

Trịnh Phàm lại nói:

- Cô sẽ điều cẩm y vệ cho ngươi dùng.

Trần Tiên Bá không còn gì để nói nữa.

Mặc dù hắn có nghé con mới sinh không sợ hổ khí, nhưng hắn từng đảm nhiệm thân binh của Vương gia, đương nhiên biết rõ cẩm y vệ từ khi thành lập tới nay đã chuyên phụ trách an nguy của Vương gia, rốt cuộc nhánh lực lượng đó như thế nào.

Nếu như nói bộ phận kia của Lý Thành Huy đại biểu cho vinh quang cuối cùng của lão Trấn Bắc quân, trấn của Lương Trình đại biểu cho tinh nhuệ chân chính của Tấn Đông, trấn của Kim Thuật Khả đại biểu cho điểm mấu chốt của Tấn Đông...

Như vậy cẩm y vệ chính là tập hợp tinh hoa chân chính, là tinh nhuệ trong tinh nhuệ của toàn bộ quân Tấn Đông.

Quan trọng nhất là Thiên Thiên rất quen thuộc với cẩm y vệ.

Dưới tiền đề đại quân áp trận, lấy cẩm y vệ đi phá cục, Trần Tiên Bá rất khó nghĩ ra lý do thất bại, bởi vì hai bên Yến Sở sẽ rất ăn ý khống chế quy mô của lần giao chiến này.

- Đa tạ phụ soái!

Trịnh Phàm gật đầu, lại phất phất tay.

- Mạt tướng cáo lui!

- Mạt tướng cáo lui!

Trần Tiên Bá và Khuất Bồi Lạc đồng thời xin cáo lui.

Sau khi ra khỏi soái trướng, Khuất Bồi Lạc nhìn Trần Tiên Bá, có chút tò mò nói:

- Trần tướng quân dường như không có gì bất mãn?

Trần Tiên Bá cười lạnh, nói:

- Ta vẫn không đến mức không độ lượng như vậy.

- Vậy Khuất mỗ xin cáo tội.

- Khách khí.

Trong soái trướng, nhận được quân lệnh, Thiên Thiên lập tức có chút mờ mịt, mình bây giờ nên đi thu chỉnh cẩm y vệ, hay là tiếp tục ngồi lại tiếp tục phê duyệt cho xong những tấu chương còn lại?

- Tấu chương cứ để ta xem, ngươi đi chào hỏi với bọn họ đi.

- Vâng!

Thiên Thiên xoay người đi ra ngoài, nhưng phía sau lại truyền đến giọng nói:

- Khoan đã.

Thiên Thiên dừng bước, xoay người, nhìn về phía Trịnh Phàm:

- Phụ soái?

Trịnh Phàm đưa tay, ném một tảng đá màu đỏ về phía Thiên Thiên.

Thiên Thiên đưa tay ra, bắt lấy tảng đá màu đỏ này.

- Tỷ tỷ.

- Hắn là hài tử ngươi chứng kiến lớn lên, bây giờ sắp ra chiến trường, ngươi đương nhiên phải bảo vệ hắn một đoạn đường.

Tảng đá màu đỏ bắt đầu lắc lắn trong bàn tay của Thiên Thiên.

Ma Hoàn luôn luôn cực kỳ kiêu ngạo, đối với bất kỳ phân phó hay mệnh lệnh nào, không cần làm hay không, cho dù làm, cũng phải biểu hiện ra tư thái rất kháng cự, nhưng lần này, nó rất sẵn lòng.

Đứa nhỏ Thiên Thiên này là nó trông coi từ nhỏ đến lớn.

- Phụ thân, nhi tử nhất định sẽ không làm người thất vọng!

Nói xong, Thiên Thiên mang theo tảng đá kia, rời khỏi soái trướng.

Bên ngoài soái trướng rất nhanh truyền đến một tiếng hô to: ͏

Hết chương 2695.
Bình Luận (0)
Comment