Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2696 - Chương 2696. Khiêng Cờ

Chương 2696. Khiêng cờ
Chương 2696. Khiêng cờ

- Phụng lệnh Nhiếp Chính Vương, từ lúc này, cẩm y vệ lập tức nghe ta điều phối!

- Vâng!

- Vâng!

Trong soái trướng, Trịnh Phàm nghiêng người dựa vào soái toạ, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào tay vịn, cộc cộc cộc, khóe miệng Trịnh Phàm dần dần hiện ra ý cười:

- Tuyết Hải quan tổng binh Đại Thành Quốc tướng quân Bình Dã Bá Trịnh Phàm, nghe lệnh!

- Có mạt tướng!

- Bản vương lệnh cho bộ phận của ngươi trực tiếp đến Uơng Sơn trại. Thắng, bản vương sẽ ghi công phạt Sở đầu tiên cho ngươi. Bại thì không cần trở về, có thể trực tiếp đi hỏi người Sở của đối phương, hỏi xem bọn họ còn thu lưu vị phò mã Đại Sở danh chính ngôn thuận ngươi hay không.

- Mạt tướng... Tuân mệnh.

- Tùng! Tùng! Tùng!

- Tu tu tu!!!

Trống trận nổi lên, tiếng kèn vang vọng, các bộ binh mã đang nhanh chóng vào vị trí, tiếng binh vang lên bao quanh không khí tiêu điều mãnh liệt.

Hành dinh Vương giá, tiến vào trước trận, chỉ có một mình Nhiếp Chính Vương ngồi ở tràng kỷ trên cao.

Vương phi và Bắc tiên sinh đứng ở hai bên.

Dưới bậc thềm tiếp theo là A Minh và Kiếm Thánh, dưới bậc nữa thì là người cầm cờ và lính truyền tin, gần hành dinh có các bộ Tư mã truyền lệnh đang chuẩn bị đợi lệnh, để đảm bảo ý chí của Nhiếp Chính Vương có thể truyền đạt đến bất cứ ngóc ngách nào trên chiến trường này với tốc độ nhanh nhất.

Người mù lại cảm thấy tay mình ngứa ngáy, lại bắt đầu bóc quả quýt, chỉ có điều tốc độ lúc này lại rất chậm.

Chủ thượng có thể từ chối, Tứ Nương có thể từ chối, Kiếm Thánh có thể từ chối, A Minh… cũng có thể từ chối.

Bóc nhanh chỉ có thể cho bản thân ăn, như vậy thật không tốt.

- Chủ thượng, tình hình hiện tại quả thật đều khác so với bất cứ lần nào trước đây. Không cần vội vàng, không cần liều lĩnh, thoải mái, thanh thản, rất tốt.

Trịnh Phàm cười.

Lúc này, trên toàn bộ chính diện chiến trường ven sông Vị Hà phân thành 4 bộ phận.

Ba mươi nghìn kỵ binh của Lý Thành Huy đã vào Tam Tác quận, tất nhiên không phải vào sâu, mà là chặn ở vị trí ven bờ Vị Hà, làm vẻ muốn qua sông.

Quân Kim Thuật Khả ở thượng du, cũng chính là ở phía Đông so với vị trí của Trịnh Phàm. Lương Trình dẫn quân ở hạ lưu cũng chính là phía Tây so với vị trí của Trịnh Phàm bây giờ. Tại sao quân Sở lại ngoan ngoãn làm vẻ muốn thu về như vậy?

Nguyên nhân chính là nằm ở đây.

Mà chiến trường này thì là do Trịnh Phàm làm Nhiếp Chính Vương đích thân khống chế.

Trịnh Phàm dựa nghiêng trên soái tọa, ngón tay nhẹ nhàng vung về phía trước, nói:

- Tiến quân.

- Tùng tùng tùng!!! Tùng tùng tùng!!! Tùng tùng tùng!!!

Lúc này, chiến trường cách di chỉ Kinh thành không xa, năm đó chỗ này là nơi đảm bảo hậu cần của quân Sở, nhưng đã bị Trịnh Phàm dẫn quân đi thuyền qua đánh lén, một lần tấn công đã quét sạch tất cả.

Những năm gần đây, hai bên Yến Sở vây quanh Vị Hà về cơ bản là trò đùa trẻ con, chỗ vị trí chiến lược quan trọng như Kinh thành, cũng không được thi công lại lần nữa.

Có điều đợi binh mã Tấn Đông đánh qua sông, kéo ra một khu hòa hoãn xung đột lớn, Kinh thành chắc chắn sẽ phải dựng lại lần nữa.

Mục đích trận chiến phạt Sở này, Trịnh Phàm và Lương Trình đã thảo luận rất rõ ràng từ lâu rồi, cấm quân Hoàng tộc Sở Quốc thiệt hại nặng nề, lại lấy được ba quân Mạc Nhai, Vấn Khâu, Thượng Dương, thuận thế thu vào hai quận Tam Tác, Lưu Sa, trên cơ sở này Thượng Cốc quận vẫn luôn ở trong tay lại không nhận được khai thác, cũng đã biến thành nội địa từ khu chiến lược hòa hoãn xung đột.

Cộng lại, địa bàn sáu quận còn lớn hơn Tấn Đông chút, đồng nghĩa với ở phía Bắc Sở Quốc dùng thìa đào mạnh xuống, tặng nhà mình một “Thiên tử thủ biên giới” bị động cho đại cữu ca.

Đĩa bàn lớn này dựa vào sức mạnh của Tấn Đông, cho dù là đánh được cũng không chiếm được, nhưng cũng may đây là quốc chiến.

- Tiến!!!!!

Tiết Tam đứng trên vai của Phiền Lực, trong tay cầm cờ lệnh, dưới sự chỉ huy của hắn, các vũ khí chiến tranh như xe bắn đá đã bắt đầu ép tới trước.

Thực ra bắt đầu từ hai ngày trước đã từng áp dụng công kích với thủy trại bờ đối diện của quân Sở, có điều sát thương thực tế có được không tính là lớn, thứ này dù sao cũng không thể điều khiển.

Cũng không phải ai cũng có thể có vận may tuyệt vời như Nhiếp Chính Vương năm đó… ͏

Thế nhưng, hiệu quả sát thương có thể gác lại một bên trước, lúc một hàng dài xe bắn đá “rầm rầm rầm” đập xuống, có thể đả kích sĩ khí bên đối diện cực kỳ rõ ràng, đồng thời còn cổ vũ ý chí chiến đấu của phe mình cực cao.

Quan trọng nhất là, những công sự chướng ngại vật ở ven bờ của bờ đối diện có thể bị phá hủy với mức độ lớn nhất.

Sau vài vòng bắn, Tiết Tam ra lệnh dừng lại.

Lúc này, thuyền của quân Yến đã bắt đầu lái qua, thuyền lớn không nhiều, chủ yếu là thuyền vừa và nhỏ.

Tiếp theo chính là đến lượt quân tiên phong rồi.

Trịnh Phàm ngồi ở soái tọa trên cao, nhìn thấy rõ ràng tiểu tướng giáp bạc đứng ở ven bờ kia.

- Người mù.

- Chủ thượng?

- Ngươi nói xem ban đầu Điền Vô Kính nhìn ta, có phải cũng giống hôm nay ta nhìn Thiên Thiên như vậy không?

- Thuộc hạ cảm thấy, là không giống.

- Ồ?

- Năm đó Chủ thượng là đã thể hiện tài năng rồi, cho dù là lề lối hay là tâm trí đều đã là sự lựa chọn rất tốt, trên cơ sở này khiến Tĩnh Nam Vương xem trọng Chủ thượng.

Ý của người mù là, ngươi là có bản lĩnh trước, thể hiện ra năng lực trước rồi, nên mới có tư cách lọt vào mắt xanh của Tĩnh Nam Vương.

Không có tiền đề này, thì căn bản sẽ không có chuyện sau đó.

- Còn bây giờ Chủ thượng nhìn Thiên Thiên, chỉ đơn thuần là một loại mong con thành rồng của người cha đối với con trai.

Trịnh Phàm không tỏ rõ ý kiến, nghiêng đều nhìn Kiếm Thánh đứng ở bên dưới mình.

- Cần ta đi không?

Kiếm Thánh cảm nhận được ánh mắt của Trịnh Phàm.

Trịnh Phàm lắc đầu, nói:

- Hắn là ưng non.

Khóe miệng Kiếm Thánh nở nụ cười mỉm, nói:

- Nói cho cùng vẫn là có tiền đồ hơn cha ngươi.

- Ta coi đây như là ngươi đang khen ngợi ta.

Ánh mắt Trịnh Phàm nhìn về phía chỗ hai cánh của chiến trường, nói với Lưu Đại Hổ đứng ở bên dưới:

- Truyền lệnh xuống, trông chừng kỹ bộ phận trên dưới cho ta.

- Vâng!

Lưu Đại Hổ lập tức đi truyền lệnh.

Điều Trịnh Phàm muốn làm là đảm bảo quân Sở ở bờ đối diện hoặc là dứt khoát không đánh, dứt khoát rút đi, muốn đánh cũng chỉ là giao đấu một lát rồi bỏ cuộc.

- Chủ thượng, năm đó Tĩnh Nam Vương không dốc lòng sắp xếp như ngài.

Nhớ ban đầu, mỗi một công việc Tĩnh Nam Vương căn dặn xuống, trông như đều là công lao lớn nhất, nhưng mỗi lần đều cực kỳ nguy hiểm.

Trịnh Phàm không cho là đúng nói:

- Một người ta gọi hắn là ca, một người hắn gọi ta là cha, có thể giống nhau sao?

- Chủ thượng nói có lý.

Hoàng công công là thái giám giám quân, cần một vài chỗ để thể hiện cảm giác tồn tại của bản thân.

Cho nên giờ phút này, Hoàng công công đứng ở ven bờ, tay ôm thánh chỉ, bắt đầu tuyên độc chỉ ý của Hoàng đế bệ hạ Đại Yến với bờ đối diện.

Ý chỉ chọn lọc từ ngữ rất mạnh mẽ, xuất phát từ tay của một các lão, thể hiện tâm chí mạnh mẽ thống nhất Chư Hạ nuốt cả thiên hạ của Hoàng đế bệ hạ Đại Yến.

Chỉ đáng tiếc, bờ đối diện vừa trải qua một đợt máy bắn đá đập loạn cộng thêm mặt sông bát ngát lại nổi gió, mặc dù có thể thấy có một số bóng dáng của quân Sở, nhưng chắc là thật sự không nghe thấy tiếng của Hoàng công công.

Cho dù nghe thấy, chắc cũng sẽ cho rằng là ổ vịt hoang nào đó bị máy bắn đá đập trúng, bây giờ đang đạp nước kêu lên.

Nhưng Hoàng công công vẫn có đầu có đuôi mà đọc hết, sau đó cảm thấy rất thoải mái.

Càng thoải mái hơn là sau khi hắn đọc xong, Thế tử điện hạ đứng bên cạnh hắn còn chủ động hỏi hắn:

- Công công, bây giờ ta có thể xuất chiến chưa?

Hoàng công công chỉ cảm thấy Thế tử điện hạ này là người tài như vậy, tất nhiên cũng không dám kiêu ngạo, lập tức cúi người nói:

- Nô tài chúc điện hạ, khải hoàn!

Thiên Thiên cười nói:

- Ý của phụ soái lần này là chiếm lấy địa bàn, không phải đánh xong rồi trở về.

- Nô tài lỡ lời, nô tài lỡ lời.

Hoàng công công nhẹ nhàng tát chính mình hai cái.

Sau đó, Hoàng công công ra hiệu cho một đám con nuôi cháu nuôi ở phía sau mình.

Đám công công này lập tức mở hộp dâng lên, lấy ra một quân kỳ bên trong ra, là quân kỳ của quân Tĩnh Nam.

Mặc dù Hoàng công công đã “dưỡng lão” rồi, nhưng đó gọi là hưởng thụ cuộc sống, chỉ dựa vào tốc độ đến Tấn Đông sớm mười ngày của hắn, đã đủ thấy thân thể xương cốt của hắn vẫn vô cùng khỏe mạnh.

Lập tức, Hoàng công công đích thân khiêng quân kỳ của quân Tĩnh Nam này lên, nói với Thiên Thiên: ͏

- Thế tử điện hạ, nô tài khiêng cờ cho điện hạ!

Hết chương 2696.
Bình Luận (0)
Comment