Trên chiến trường, lão Điền giống như không gì không thể, con trai của hắn đương nhiên cũng có thể.
…
Thiên Thiên mím môi, vó ngựa phía trước chấn động, đã rõ ràng như vậy, mặt đất dưới chân hắn cũng đã hơi nứt ra.
Hiện giờ cẩm y vệ đều là bộ binh, mà đối với bộ binh, sự xung kích của kỵ binh đối diện thực ra đáng sợ nhất không phải lúc bị kỵ binh thắt cổ, mà là thời gian ngắn ngủi kỵ binh xung phong về phía ngươi.
Đây là áp lực đối mặt với sống chết.
Thiên Thiên bắt đầu ổn định hơi thở của mình, chỗ lồng ngực, Ma Hoàn nhẹ nhàng gõ lên ngực hắn hai cái, đây là sự an ủi của a tỷ.
Khóe miệng Thiên Thiên nở nụ cười.
Nếu như có thể, hắn rất muốn học phụ thân bây giờ, đưa ra một số tư thái rất tự tại rất thoải mái, vui thì cười tức thì chửi, mây trôi nước chảy, khinh bỉ đối phương đến tận ao bùn trong im lặng.
Nhưng hắn không phải phụ thân, ít nhất bây giờ hắn không làm ra được loại phong thái đó của phụ thân mình.
Đây chính là một cảnh tượng rất thú vị, người làm cha ở bờ đối diện nhìn con trai, cầu nguyện con trai có thể kế thừa năng lực của cha ruột hắn.
Con trai ở bờ đối diện trong đầu ngược lại là nghĩ tới người cha đang ngồi ở phía sau kia.
Thiên Thiên xách nhẹ khiên, gõ khiên xuống mặt đất.
Phía sau, tất cả thân binh cầm khiên cũng làm động tác tương tự, nhịp phách cũng bắt đầu dần dần thống nhất.
Động tác chỉnh tề, có thể cảm nhận được sự hô ứng đến từ đồng bạn, mà trên chiến trường, chỉ có đồng đội bên cạnh mới có thể mang lại cho ngươi cảm giác an toàn và dũng khí lớn nhất.
Vương kỳ của người Sở đã thấy được rõ ràng, hỏa phượng màu vàng bên trên mang theo một loại dữ tợn không ai bì nổi.
- Chim này, đúng là không đẹp bằng Tỳ Hưu của cha ta.
Thiên Thiên lẩm bẩm xong câu này ở trong lòng, lớn tiếng hô:
- Giơ!
Lập tức, khiên đè xuống đất, thân thể càng bắt đầu nghiêng về phía sau, một mắt trường mâu treo vào chỗ móc câu ở góc khiên, giơ càng cao hơn.
Hai hàng cầm khiên phía sau Thiên Thiên cũng đều làm thao tác giống vậy.
Như vậy, bọn họ, khiên, trường mâu, gần như đã cố định thành một thể, trực tiếp tạo thành thành lũy thật sự của tuyến đầu tiên, đồng thời điều này cũng có nghĩa là lúc bọn họ đối mặt với sự xung kích của kỵ binh, ngay cả khả năng chạy trốn cũng không có, chỉ có thể để cả người và binh khí chịu đựng sự va đập của kỵ binh.
Vũ khí của cẩm y vệ đều trải qua cải tạo và thiết kế đặc biệt, hơn nữa không hợp phổ biến với toàn quân, vì nguồn binh bình thường căn bản không thể đạt được tố chất như cẩm y vệ.
Trên một mức độ nhất định, cẩm y vệ chính là bộ đội tác chiến đa chức năng của thời đại này, cũng có thể gọi là bộ đội đặc chủng.
Công phu cưỡi ngựa bắn cung của bọn họ là bậc nhất, lên ngựa chính là kỵ binh xuất sắc nhất, nói cho cùng thời khắc mấu chốt bọn họ cần khiên cưỡng xông pha với Vương kỳ của Vương gia.
Xuống ngựa, bọn họ cũng là bộ binh được huấn luyện bài bản, để đảm bảo an nguy cho Vương gia, bọn họ giỏi về phương thức kết trận đối mặt với sự ám sát của loại cao thủ đỉnh cấp kia đối với Vương gia. Mà nếu là đối mặt với kỵ binh xung kích tốc độ nhanh của kẻ địch, bọn họ cũng có thể nhanh chóng kết trận để ngăn cản, tranh thủ đủ thời gian.
Bởi vì trên đời này, khả năng có thể tạo ra tổn thương cho Vương gia chắc cũng chỉ có hai loại này, hoặc là cao thủ đỉnh cấp đột nhiên xuất hiện, hoặc chính là một đội kỵ binh mạnh mẽ đột kích. Lúc khác, với thế lực của Vương gia, đã đủ để bài trừ phần lớn sự uy hiếp ở bên ngoài rồi.
Khoảng cách hai bên càng ngày càng gần, Hùng Đình Sơn đã thấy rõ trận thế của quân Tấn Đông phía trước, mắt nhìn liếc qua, giống như con nhím kiên cố vậy.
Kỵ binh Sở Quốc quý gia, kỵ binh tinh nhuệ càng quý giá hơn.
Đổi lại là lúc khác, Hùng Đình Sơn tuyệt đối không thể nào lựa chọn để tinh nhuệ dòng chính của mình xông lên như một “cục mụn cứng” như vậy, đây thật sự là quá lỗ.
Lúc kỵ binh đối mặt với bộ binh, thả diều, phối hợp tác chiến, qua lại kéo ra sơ hở mới là vương đạo cao nhất của tỷ lệ giá và chất lượng.
Nhưng không biết làm sao bây giờ Hùng Đình Sơn căn bản không có thời gian làm những điều này, không nói tới hậu phương của quân Tấn Đông này đang ở ngay trước mắt, nhóm binh lính thứ hai rất nhanh cũng sẽ tăng thêm chi viện, vị trí hai cánh của quân Tấn Đông chắc cũng đã đã sắp lên bờ rồi. Đến lúc đó, người bị bao vây có thể chính là hắn. ͏
Tên Tạ Ngọc An kia nói không sai, hắn cũng chỉ có cơ hội rút một đao này.
Hắn thậm chí có thể chắc chắn, nếu như hắn ham chiến lún sâu vào trong, tên họ Tạ thậm chí cũng sẽ không nhìn thêm một cái, trực tiếp ra lệnh rút quân co lại, càng sẽ không điều động một binh một tốt nào đến cứu viện hắn, quay đầu sẽ dâng thư nói với bệ hạ:
Hùng Đình Sơn không nghe quân lệnh, thích việc lớn hám công to, vội vã xuất chinh, bị giết!
Nhưng vấn đề chính là ở chỗ này, rõ ràng biết rõ tiền căn hậu quả, Hùng Đình Sơn vẫn đồng ý làm thanh đao này.
Không gì khác, bắt đầu từ lúc mấy chục nghìn quân Thanh Loan bị bẫy chết ở Ngọc Bàn thành, trong chiến sự gần mười năm của Yến Sở, Sở Quốc thật sự là… kìm nén quá rồi.
Bây giờ lại bị người Yến đánh đến trên quốc thổ, không chém một đao, hắn hít thở không thông!
- Các huynh đệ Đại Sở đều có!
- Có!
- Có!
- Theo bổn vương, xung trận!
- Tuân lệnh!
Ngay sau đó, khoảng cách của hai bên đã đạt đến một vị trí giới hạn, Sở kỵ bắt đầu quăng bắn.
- Leng keng, leng keng…
Mũi tên của người Sở không hề tạo ra bao nhiêu sát thương nghiêm trọng cho cẩm y vệ.
Bên dưới áo gấm sặc sỡ của bọn họ là áo giáp phòng hộ kín đáo nhất, đương nhiên phòng ngự tốt tới đâu cũng sẽ có sơ sót, cũng không phải không có người xui xẻo thật sự bị mũi tên đúng lúc bắn vào khe hở của áo giáp. Nhưng về cơ bản đều cưỡng chế chống đỡ, cùng lắm là phát ra một tiếng rên đau đớn, vì vậy cả trận hình vẫn không hề nhúc nhích.
Lại sau vài hơi thở, cung tiễn thủ ở trung tâm quân trận nhanh chóng dựng lên, tiến hành xạ kích với kỵ binh đang xông tới ở phía trước.
Trong phút chốc, kỵ binh người Sở ngã quỵ không ít, mặc dù kỵ binh quân Sở tinh nhuệ này đa số cũng đều mặc giáp, nhưng chiến mã của bọn họ thì không có.
Thiên Thiên đã chuẩn bị xong tất cả tư thế phòng ngự ở hàng trên cùng.
Cuối cùng, sau khi xác nhận người Sở là muốn làm một cú, thì phát ra một tiếng quats lớn:
- Đỉnh!
Chỉ huy chiến trận, nhất là trong chỉ huy binh mã quy mô không lớn, quân lệnh cần lời ít ý nhiều.
Cung tiễn thủ, cung nỏ thủ bắn ra mũi tên lúc trước lập tức ném cung tiễn cung nỏ trong tay xuống đất, móc đao hoặc rìu ra.
Người Sở không phải đến để ác chiến, ý người Sở trực tiếp xung trận rất rõ ràng rồi.
Lúc này, còn tiếp tục ham bắn là không có ý nghĩa gì, bởi vì hoàn cảnh chiến trường sẽ không cho ngươi thời gian tiếp tục đọ sức, điều phải làm chân chính trước mặt chỉ có một, chống đỡ quân trận!
Đối mặt với sự xung kích của kỵ binh, một khi quân trận tản mát, vậy thì đại thế sẽ nguy cấp.
Khoảng cách hai bên càng ngày càng gần.
Cuối cùng, đã va chạm vào nhau!
- Bịch!!!!!!
- Phập!!!!!!
- A!!!!!!
Trong phút chốc, tiếng chiến mã va đập vào tấm khiên, tiếng trường mâu đâm rách thịt cơ thể của chiến mã và kỵ sĩ, cũng không biết tiếng kêu thảm thiết phát ra từ chỗ nào của hai bên, nháy mắt đã vang thành một vùng.
Trường mâu của Thiên Thiên đâm xuyên chiến mã của một kỵ sĩ, sau khi ngã xuống khỏi chiến mã, lại càng là ghim lấy cơ thể của kỵ sĩ kia.
Thế rồi, lúc hắn còn chưa kịp buông trường mâu đổi đao, đã có một chiến mã đâm vào khiên lớn trước người hắn.
- Bịch!
Cổ họng Thiên Thiên chợt ngọt, lại sống chết kẹp lấy tấm khiên không để nó ngã xuống, sau đó nhanh chóng móc đao ra, trực tiếp chém xuống qua khe hở bên hông tấm khiên.
- Phụt!
Chân ngựa bị chặt đứt một đoạn, chiến mã kêu thảm rồi ngã xuống, nhưng kỵ sĩ kia lại đã nhào về phía Thiên Thiên.
Tinh nhuệ đối với tinh nhuệ, nháy mắt này trong đầu mọi người đều chỉ nghĩ làm sao giết chết kẻ địch trước mắt với tốc độ nhanh nhất.
- Cút… cho ta!
Đao của đối phương chém vào vị trí ngực của Thiên Thiên, nhưng Thiên Thiên vốn là áo giáp được trời ưu ái cộng thêm khí huyết cương khí của bản thân, cũng chỉ là khiến cơ thể Thiên Thiên loáng một cái chém ra một chùm tia lửa thôi.
Ngay sau đó, một tay Thiên Thiên trực tiếp nắm chặt lấy cổ của kỵ sĩ người Sở này, lại một đao cắt vào chỗ cổ của đối phương, máu tươi của hắn phun đầy mặt Thiên Thiên.
Chỉ là không giống với cha hắn ban đầu lần đầu tiên lên chiến trường chém giết bị phun máu đầy mặt cần những một lúc lâu mới có thể bình ổn lại cảm xúc, Thiên Thiên căn bản không quan tâm thứ trên mặt của mình, cũng không kịp quan tâm. ͏