Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2700 - Chương 2700. Ngươi, Cũng Xứng?

Chương 2700. Ngươi, cũng xứng?
Chương 2700. Ngươi, cũng xứng?

Một kỵ sĩ phía trước đã lại xông tới.

Tay trái Thiên Thiên nắm quyền, đấm xuống đầu ngựa của chiến mã!

- Bịch!

Dưới một đòn bạo quyền, chiến mã đã trực tiếp bị đánh mềm nhũn.

Không đợi kỵ sĩ trên người nó phản ứng lại, Thiên Thiên đã kéo bắp chân của đối phương, quăng mạnh hắn xuống, đao trong tay trực tiếp cắm vào.

Một hơi đã làm xong những điều này,

Thiên Thiên đứng dậy, vừa chuẩn bị lấy hơi, một sát khí mãnh liệt đã xông qua từ phía bên cạnh.

Thực ra tác dụng của khiên thủ chính là dùng thân thể máu thịt xây dựng phòng tuyến cho đồng đội phía sau mình, đối mặt với loại xung trận vô lý này của chiến mã, tổn thất cũng là cao nhất.

Mà Thiên Thiên lại đứng ở vị trí lồi ra hàng đầu tiên, chỉ cần hắn còn đứng, thì phải đối mặt với quân Sở ùn ùn không ngừng.

Thế rồi, lần này rõ ràng không giống, quan trọng nhất là khí huyết trong người Thiên Thiên còn chưa kịp vận chuyển trở về, giống như một người vừa nín thở ở dưới nước, vừa nổi lên mặt nước, cả miệng còn chưa kịp há ra đã bị trực tiếp nghẹn lại.

- Ù!

Một mã giáo đã đâm qua, Thiên Thiên chỉ kịp quay nửa người.

- Phập!

Mã giáo đâm vào lồng ngực của Thiên Thiên, trong nháy mắt áo giáp đã bị phá rách, khí huyết cương khí hộ thể cũng bị phá ra, cả người Thiên Thiên đã bị đẩy lên, thương chống giữa không trung.

Người cầm mã giáo chính là Định Thân Vương Đại Sở Hùng Đình Sơn.

Hùng Định Sơn trước khi đâm giáo tới còn không chắc chắn tiểu tướng trướng mặt này có thân phận gì, dưới loạn cục diện hỗn loạn này, hắn cũng không rảnh để suy nghĩ những điều này.

Trên thwucj tế, bây giờ hắn rất buồn bực, vô cùng buồn bực.

Hắn tự tin kỵ binh dưới trướng của mình là thiết kỵ bậc nhất Đại Sở, hiện giờ trong số tư binh của các quý tộc lớn ngoài tiền đề là Tạ gia đã suy tàn, binh mã này của hắn đủ để hoành hành ở Sở Quốc.

Nhưng ở ngay vòng xung trận đầu tiên lại giống như một người tràn đầy tự tin đâm đầu vào tường đồng vách sắt, máu chảy đầy đầu.

Bây giờ hắn cũng đã không thể chỉ huy toàn cục nữa, nhưng có thể nhìn thấy rõ ràng quân trận trả một cái giá thương vong nhất định là có thể phá vỡ của quân định như trong dự tính, hiện giờ vẫn sừng sững không nhúc nhích như cũ.

Khiên thủ chết trận, phía sau lập tức lại nối vào, cả phòng tuyến vẫn vững chắc, nhìn ngược lại bên mình, kỵ binh đánh mất tính xung kích, đã sắp rơi vào cản trở, biến thành chém giết như xay thịt với đối phương.

Quân địch nghiêm chỉnh, cho dù là vũ lực cá nhân hay là trình độ phối hợp đều vô cùng hoàn mỹ, loại tình hình hiện giờ này đã không đơn giản là có thể phá được đối phương không nữa, mà là cân nhắc xem có cần rút ra sớm để tránh thương vong lớn hơn, thậm chí là bị ghim triệt để ở đây hay không.

Dùng kỵ binh xung trận, kết quả lại có thể bị đối phương cắn ngược lại, đúng là vô cùng nhục nhã!

Nói trắng ra vẫn là Định Thân Vương đã đánh giá sai chiến lực của cẩm y vệ.

Nói không hề khoa trương, nếu Nhiếp Chính Vương muốn, thì trực tiếp rút năm trăm cẩm y vệ đi xây dựng một môn phái trên giang hồ, thống nhất giang hồ sợ là không làm được, nhưng thống nhất non nửa giang sơn của đất Tấn, trở thành bá chủ giang hồ một phương thì đúng là không hề có vấn đề.

Cẩm y vệ không phải ai ai cũng là thiên thần hạ phàm, bọn họ cũng sẽ chết trận, bây giờ cũng đã chết không ít rồi. Nhưng huấn luyện trong ngày thường của bọn họ đủ để bọn họ khiến đối thủ của mình chết còn nhiều hơn bản thân trong bất cứ tình huống nào.

- Hả?

Lúc này Hùng Đình Sơn đột nhiên nhận ra, mã giáo của mình vậy mà lại không thể đâm xuyên thân thể của tiểu tướng giáp bạc này.

Theo lý, với lực lượng Võ Phu tam phẩm của hắn, lại cộng thêm thế xông dưới đế thần câu, một giáo xuyên ba giáp cũng không hề có vấn đề, nhưng nơi này vậy mà lại đã bị chặn lại rồi.

- Phụt!

Thiên Thiên cũng phun ra ngụm máu lớn, chỉ cảm thấy vị trí ngực mình đau bỏng rát, khí huyết quanh người cũng gần như bị đánh tản ra.

Nhưng hắn không chết dưới một giáo mạnh mẽ này, vì chỗ ngực của hắn có một viên đá đã chặn lại hơn nửa thương hại giúp hắn.

Trên một trình độ nhất định có thể nói là: Niềm vui của phụ thân, cuối cùng hắn cũng đã được trải nghiệm rồi.

Ngay lúc ngẩn người này, trì hoãn một lúc, ánh mắt Hùng Đình Sơn đột nhiên ngưng tụ, cuối cùng hắn cũng xác nhận được thân phận của đối phương qua một vài chi tiết trên áo giáp và đao trong tay của đối phương. ͏

Đi mòn gót sắt tìm chẳng thấy, đến khi gặp lại chẳng tốn chút công phu!

- Không hổ là con trai của Điền Vô Kính, có khí phách!

Dám chiến ngay hàng đầu tiên, không tồi!

Đây là cảm thán, hổ phụ không sinh khuyển tử.

Đối với Hoàng tộc Đại Sở thờ phụng huyết mạch quý tộc, đây là lời đánh giá cao nhất.

Câu tiếp theo:

- Người lấy mạng ngươi, Hùng Đình Sơn, ngươi có thể tự hào rồi!

Hùng Đình Sơn vung mã giáo, trực tiếp lật Thiên Thiên từ giữa không trung xuống đất.

Sau đó, thân hình nhảy vọt, chĩa giáo xuống, đâm thẳng về phía Thiên Thiên.

Lúc này khí huyết Thiên Thiên tản mát, có thể nói là vô cùng suy yếu, nhưng cũng đúng lúc này, trong lồng ngực hắn vang lên một tiếng cười quen thuộc:

- Khà khà… khà khà… khà khà…

Ngay sau đó, một sức mạnh quen thuộc bắt đầu ý đồ tiến vào cơ thể của hắn.

Thiên Thiên không có bất cứ ngăn cản nào, ngay phút đầu tiên đã buông thả toàn bộ tâm thần của bản thân.

Trên đời, gần như tất cả mọi người sau khi kế thừa sức mạnh của Ma Hoàn, thì đều sẽ biến thành… kẻ điên.

Chỉ duy nhất có hai người ngoại lệ.

Một là Trịnh Phàm, hắn là Chủ thượng của ma hoàn.

Một người khác, chính là Thiên Thiên.

Vì Thiên Thiên từ nhỏ đến lớn đã ở bên Ma Hoàn, tâm niệm giữa đôi bên đã tương thông từ lâu.

Đương nhiên, có lẽ sau khi Trịnh Lâm trưởng thành cũng có thể, thể chất của hắn không giống, hơn nữa cũng là Ma Hoàn chăm sóc mà trưởng thành. Chỉ là bây giờ Trịnh Lâm vẫn thường xuyên phát bệnh, nếu lại bị Ma Hoàn vào người kích thích, vậy chắc sẽ thật sự trực tiếp bệnh tình nguy kịch.

Ngay một giây trước khi mã giáo của Hùng Đình Sơn đâm trúng, trong đôi mắt của Thiên Thiên xuất hiện hai màu trắng xám, khí tức quanh người đột nhiên bùng lên.

Ngay sau đó, không chỉ một đao chém mã giao đang đâm tới ra, cả người còn trượt dậy khỏi mặt đất, vững vàng đáp xuống, khiến cho một đòn này của Hùng Đình Sơn hoàn toàn đánh hụt.

Thiên Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Hùng Đình Sơn ở trước mặt.

Ánh mắt của hắn không hề hiện ra vẻ dữ tợn sau khi bị ác linh nhập vào người như trên ý nghĩ truyền thống, cũng không có bao nhiêu sắc thái quỷ mị.

Trên dưới cả người ngoài khí tức và oán khí đột nhiên tăng vọt ra, thứ toát ra là một loại khí chất tự tin tuyệt đối nhiều hơn.

Lập tức, con của Tĩnh Nam Vương chậm rãi nhấc đao trong tay lên, chỉ về phía Định Thân Vương Đại Sở, bình tĩnh nói:

- Ngươi, cũng xứng?

Thực ra rất nhiều lúc, người với người là thật sự không giống nhau.

Cũng may người làm cha ở bên bờ đối diện kia chỉ có thể ngồi trên hành dinh Vương giá quan sát tình hình bên này từ xa, lại không thể nhìn quá rõ ràng.

Hắn chưa nhìn thấy lần đầu tiên Thiên Thiên bị Ma Hoàn nhập vào người, Ma Hoàn lại không thể nắm giữ quyền chỉ huy thần thể của Thiên Thiên.

Đương nhiên, điều này có thể hiểu thành năm đó ban đầu Nhiếp Chính Vương thực sự là không có bản lĩnh giết chóc gì, thực lực lại rất yếu, lúc đối mặt với nguy cơ không muốn hai cho con cùng chết bất đắc kỳ tử, chỉ có thể lấy quyền khống chế thân thể ra để phát huy thực lực hiện có một cách tốt nhất.

Nhưng vấn đề là mỗi lần lúc Ma Hoàn nhập vào người đều thích nhếch miệng ra một độ cong rất khoa trương:

- Khà khà… khà khà… khà khà…

Khiến cho mỗi lần sau khi Nhiếp Chính Vương bị nhập đều xuất hiện tình huống khóe miệng bị rách ra, nhưng lại không xuất hiện trên người Thiên Thiên.

Chỉ có thể nói chuyện giống nhau, tâm trạng khác nhau, cảm giác chi tiết xuất hiện ra cũng có thể là khác một trời một vực.

Ánh mắt Hùng Đình Sơn hơi ngưng lại, hắn vốn tưởng Thế tử Tĩnh Nam Vương điện hạ quá trẻ tuổi này sẽ không biết dùng bí pháp gì để kích phát tiềm năng chủ động công kích hắn.

Trên thực tế, lời hắn nói và khí tức hắn thể hiện ra chắc cũng là để làm nền cho cái này.

Nhưng ngay sau đó, vị Thế tử điện hạ này lại quay người, đâm chết một kỵ sĩ quân Sở vừa ngã xuống khỏi lưng ngựa, sau đó lại quay người dựa về phía quân trận của phe mình, hơn nữa rất nhanh đã hòa vào một góc của quân trận, bù đắp vào.

- Ha.

Hùng Đình Sơn cười, hắn vung mã giáo, trực tiếp đón lấy một mũi tên bắn qua, sau đó quăng mạnh mã giáo vào tấm khiên phía trước. ͏

Hết chương 2700.
Bình Luận (0)
Comment