Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2702 - Chương 2702. Sắp Rồi

Chương 2702. Sắp rồi
Chương 2702. Sắp rồi

Còn có rất nhiều đồng đội thân vệ bị thương, cũng không ai đi cứu chữa.

Mọi người kết trận chặt chẽ, nhặt tấm khiên rơi lả tả lên, cầm cung nỏ thấm đầy máu tươi dưới đất lên.

Thời gian không ngừng trôi qua.

Cuối cùng, quân Sở rút lui, sau khi chưa kéo dãn khoảng cách, lại chỉnh đốn binh mã đánh một đợt hồi mã thương, mà không hề lưu luyến tiếp tục rút về phía Nam.

Cùng lúc này, quân chi viện phía sau lên bờ, cũng đã đến chỗ này.

Thiên Thiên cả người đầy máu, liếc nhìn tham tướng họ Tôn hắn quen biết kia, ra lệnh:

- Các ngươi bày trận ở phía trước!

- Vâng!

Tôn tham tướng là quân chi viện vội vàng tới lập tức dẫn thuộc hạ của mình đến phía trước bày trận.

Đợi sau khi hắn bày trí ổn thỏa, Thiên Thiên mới nhìn xung quanh, ra lệnh với cẩm y vệ:

- Cứu chữa đồng đội.

- Rõ!

Sau khi căn dặn xong một câu, cả người Thiên Thiên quỳ một gối xuống đất, sau khi sức mạnh của Ma Hoàn rút đi, cơ thể của hắn bỗng chốc trở nên vô cùng trống rỗng, mức độ tiêu hao rất lớn.

Nhưng Thiên Thiên vẫn dựa vào lực ý chí của mình, cố chống đỡ không để bản thân rơi vào hôn mê.

Xung quanh, các thân vệ bắt đầu tiến hành cứu chữa cho người bị thương, đối mặt với sự xung phong chính diện của kỵ binh tinh nhuệ Sở Quốc, người chết trận trong thân vệ rất nhiều, người bị thương cũng rất nhiều. Hơn nữa loại vết thương này đa số sẽ để lại tàn tật thật sự.

Chỉ là lúc này Thiên Thiên không có tinh lực suy nghĩ trận chiến này rốt cuộc có đáng hay không.

Thực ra, đứng ở góc độ của cha hắn Trịnh Phàm thì là đáng.

Đây dù sao cũng là trận chiến mở màn vòng quốc chiến đầu tiên của Yến Sở, ai thua ai thắng, thể diện, ảnh hưởng sĩ khí rất lớn.

Nếu như để Trịnh Phàm biết gần như đã phế vị Đình Thân Vương kia của Sở Quốc, sợ là sẽ cảm thấy vụ mua bán này lãi lật trời rồi.

Tinh nhuệ chính là lấy ra để dùng, cứ bủn xỉn đè dưới đáy rương, ngược lại sẽ là bỏ gốc lấy ngọn.

Thiên Thiên chống đao, quỳ một gối dưới đất, thở dốc từng ngụm lớn.

Hai thân vệ tiến lên, ra hiệu muốn kiểm tra thương thế cho Thiên Thiên, Thiên Thiên lắc đầu từ chối:

- Ta không sao, đi thu gom thi thể của đồng đội đi.

- Vâng.

Thiên Thiên lặng lẽ giơ tay, lại sờ trong áo giáp của mình, sờ ra được một miếng sachima đã bị đè bẹp ở lớp trong áo giáp có vết nứt.

Đúng vậy, Thiên Thiên từ nhỏ đã thích món ăn vặt này, đây thật sự không liên quan tới “dạy người thế nào, mình làm như vậy” của người mù. Rất nhiều lúc, cũng không có ngụ ý gì đặc biệt, mặc dù Thiên Thiên cũng hiểu ngụ ý là gì, nhưng hắn thật sự thích ăn cái này.

Lúc nhỏ làm xong bài tập, tập luyện xong, ôm một miếng sachima, ngồi trên bậc thềm gặm từng miếng nhỏ, ánh mặt trời sau trưa cũng cảm thấy nổi lên vị ngọt.

Sachima bị đè bẹp cũng là sachima, mặc dù trong tay hắn có máu, cũng đã bị dính lên, nhưng Thiên Thiên vẫn lại cắn một miếng.

Máu tương bao quanh vị ngọt, vào miệng không tính là khó ăn, chỉ là không được ngon tiêu chuẩn.

Thiên Thiên hơi cau mày, hắn nhớ cha từng nói có một bá bá tên là Lý Phú Thắng thích nhất ngồi trên chiến trường ăn hạt đậu dính máu sau khi kết thúc một trận chém giết.

Lần này Thiên Thiên cũng đã nếm thử, thực ra không khiến người ta khó tiếp nhận như vậy.

Nhưng vừa nghĩ tới biểu cảm bài xích trên mặt cha mỗi lần nói đến chuyện này, Thiên Thiên vẫn hơi tiếc nuối ném miếng sachima bị bẹp xuống đất, không thể khiến cha không vui.

Sau đó, Thiên Thiên ngồi ở đó một lúc lâu, đợi khi thấy Trần Tiên Bá cũng đã dẫn quân qua sông đi về phía mình, lúc này mới tựa đầu lên thanh đao, thiếp đi.

- Báo! Quân trận của quân định chưa tan rã!

- Báo! Vương gia rơi vào ác chiến!

- Báo! Vương gia đã bị thương!

- Báo! Vương gia đã rút quân!

Tạ Ngọc An nhún vai, hơi oán hận cũng hơi bất đắc dĩ nói:

- Ài, buồn rầu mà.

Lúc này, phía sau Tạ Ngọc An xuất hiện một người già mặc áo choàng đen đi chân đất, ăn mặc này của người già rất thường gặp ở đất Sở, là ăn mặc của Vu giả.

Văn hóa Cổ Vu là phân nhánh của văn hóa Đại Hạ, Sở Hầu ban đầu chính là một đại diện trong đó. Về sau Sở Hầu mở rộng biên cương, văn hóa Cổ Vũ được đưa vào đất Sở bây giờ, đồng thời còn thu nạp không ít văn hóa nguyên thủy của Người Tang, diễn biến phát triển thành dáng vẻ hiện nay.

- Thực ra có một chuyện, lão phu không biết có nên nói không. ͏

- Ô sư, ngài nói.

Đại Sở có mười hai Vu Chính, vị này chính là một trong số đó, họ Ô, tên Kình.

Hắn ta kế thừa môn bói quẻ, các đệ tử của hắn ta bây giờ là nòng cốt của Khâm Thiên Giám Sở Quốc.

Lần này, hắn ta đi theo đến đây cũng là muốn bói một quẻ cho trận mở màn vòng quốc chiến mới của Yến Sở này.

Mặc dù… kết quả quẻ bói tất nhiên là Đại Sở thắng lợi.

Vì thân phận địa vị của hắn ta quá cao, cho nên ngay cả công tử Tạ gia cộng thêm Võ Phu đương triều như Tạ Ngọc An cũng phải dùng kính ngữ với hắn ta.

Ô Kình cười nói:

- Lúc ban đầu gặp đại nhân, ta từng nói ngửi thấy một… mùi đặc biệt trên người đại nhân.

Tạ Ngọc An hơi nghi ngờ hỏi:

- Sao vậy?

Bản thân Tạ Ngọc An thực ra không quá tin tưởng Vu giả, Vu gia của Sở Quốc thực ra về bản chất không khác gì Luyện Khí sĩ của Càn Quốc, khác biệt râu ria nằm ở chỗ Vu giả Sở quốc bình thường biết chữa bệnh, phục vụ nhân vật Võ Phu.

Nhưng cho dù là cao tầng của Vu giả hay là cao tầng Luyện Khí sĩ, điều theo đuổi đều là đại đạo theo Tạ Ngọc An thấy là loại ra vẻ thần bí kia.

Ban đầu ở Dĩnh Đô, lúc Ô Kình gặp hắn quả thật từng nói lời này, nhưng Tạ Ngọc An thấy đây giống như một loại thổi phồng tâng bốc người ta.

Chỉ cần ngươi không nói trên người Tạ Ngọc An ta có long khí trước mặt bệ hạ, thì tùy ngươi ba hoa thôi.

Ô Kình giơ tay chỉ về phía Nam, nói:

- Chính là vừa rồi, ta lại ngửi thấy mùi hơi tương tự với mùi trên người ngài ở phía Nam.

- Ồ?

Tạ Ngọc An giả bộ rất tò mò, thực ra bản chất là cách thức qua loa tiến hành phối hợp.

- Không lẽ là vị Thế tử Tĩnh Nam Vương kia?

- Đúng.

- Ồ, vậy lần này không giết được hắn, thật đáng tiếc.

Tạ Ngọc An tiếp tục qua loa.

Lúc này, nếu Nhiếp Chính Vương Đại Yến đứng ở đây, nghe lời nói trước đó của Ô Kình, sợ là sẽ lập tức rơi vào suy tư.

Trên người Tạ Ngọc An và Thiên Thiên có mùi tương tự… Kỳ quái không, không kỳ quái, không kỳ quái chút nào, vì vốn dĩ bọn họ đều nên là một loại người.

Rất rõ ràng, Ô Kình biết rõ bản thân không phải đang giả thần giả quỷ “tâng bốc”, bởi vì hắn ta quả thật… đã ngửi thấy.

Vì vậy, hắn ta nói:

- Đại nhân, cho phép ta được bói một quẻ tại đây, nhân lúc mùi trước mũi lúc này còn chưa tản đi.

Tạ Ngọc An cung kính hành lễ:

- Mời ngài.

Ô Kình cũng không chậm trễ, trực tiếp ngồi xếp bằng, bày ra ba đầu lâu ở phía trước, trên mỗi đầu lâu đều có một lỗ thủng.

Móng tay hắn ta lướt qua đầu ngón tay, đều nhỏ vào hai giọt máu tươi lên mỗi lỗ thủng.

Sau đó, hai tay bấm ấn, ngay sau đó, chỗ hốc mắt của ba đầu lâu đều cháy lên ánh lửa màu xanh lam.

Ô Kình nhắm mắt lại, trong miệng bắt đầu đọc chú ngữ.

Hắn ta thật sự thấy hứng thú tại sao hai người thân phận địa vị hoàn toàn không giống lại có mùi tương tự.

Lúc này, bố cục chiến trường gì, đại thế quốc gia gì, đều đã cách xa hắn ta, đều trở nên vô vị.

Chỉ có dò xét sự sắp xếp của ông trời, mới có thể khiến hắn ta tìm được khát vọng chân chính.

Thực ra, Ô Kình có thể ngửi được mùi của Tạ Ngọc An là vì Tạ Ngọc An từng bị hắn ta bói ngay trước mặt, đã sờ, đã nghiệm, đã tiếp xúc thật sự, đã cảm nhận.

Còn mùi hắn ta ngửi được trên người Thiên Thiên, không gì khác, chỉ giống như năm đó lúc Trịnh Phàm gặp thích khách ở mặt sông Vong Giang, bản thân Ma Hoàn… thực ra càng giống một Luyện Khí sĩ rút đi cảm giác xác thịt trần tục hơn.

Sau khi Ma Hoàn nhập vào người đồng nghĩa với gia tăng loại khí tức này, trong mắt người bên ngoài tương đương với ngọn lửa được đốt dưới màn đêm.

Chỉ là Thiên Thiên không vận dụng phương thuật gì giống năm đó lúc Trịnh Phàm dẫn âm binh dưới đáy sông, cho nên tất nhiên không thể nào bị ai đó mời lên núi làm khách như cha hắn.

Có điều, trên đời này người có đóa sen trắng kia làm vật dẫn để dùng Luyện Khí sĩ cao thâm là cái giá “dẫn khách” đến cửa cũng là của quý hiếm có trong số của quý hiếm có rồi.

Giống như năm đó bị xe bắn đá đập trúng trong đêm mưa, là chuyện may mắn trong may mắn mới có thể đập trúng.

Nụ cười ở khóe miệng của Ô Kình đang dần dần hiện lên, hắn ta đã sắp tìm được đáp án rồi.

Sắp rồi.

Sắp rồi.

Sắp rồi…

Thế nhưng, đúng lúc này, một trận gió vô hình thổi qua, chỗ sâu trong mắt ba đầu lâu trước mặt Ô Kình vậy mà đã thấm ra máu tươi màu đen, kèm theo thất khiếu của bản thân Ô Kình cũng bắt đầu chảy ra máu tươi, cả người giống như phát điên, bắt đầu co giật điên cuồng, dáng vẻ vô cùng thê thảm! ͏

Hết chương 2702.
Bình Luận (0)
Comment