Bên tai hắn ta có một tiếng nói uy nghiêm chỉ có bản thân hắn ta mới có thể nghe thấy vang lên:
- Dòm ngó bản mệnh của con ta? Ngươi, cũng xứng?
- Tỉnh rồi?
Thiên Thiên mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên một tấm chiếu, giáp trụ trên người bị cởi ra từ bao giờ, vết thương đã được xử lý, cơ thể cũng được lau chùi qua.
Đứng trước mặt hắn, là Phong Tứ Nương.
Thiên Thiên từ từ đứng dậy, Tứ Nương cũng không lại đỡ, mà xoay người, đứng bên cạnh bếp nhỏ bắt đầu hầm canh gà.
- Khiến mẫu thân mệt nhọc rồi.
Vết thương này, vừa nhìn là biết chính Tứ Nương khâu lại cho mình.
- Người một nhà, khách sáo cái gì, có đói bụng không? Uống một chén canh cho nhuận dạ dày đã, rồi ăn con gà này, có bỏ thêm chút dược liệu vào đó cho ngươi, bổ khí huyết.
- Vâng ạ.
Thiên Thiên nhận lấy chén canh, bắt đầu uống.
Tứ Nương nghiêng người, ngồi xuống bên cạnh Thiên Thiên.
Thiên Thiên do nàng nhìn từ nhỏ lớn lên, không giống với tiểu tử thúi không được người khác thích kia của mình, Thiên Thiên vẫn luôn ngoan ngoãn hiểu chuyện, có sao nói vậy, nhà ai mà sinh được đứa con trai như thế này, vậy có thể nói là hoàn mỹ rồi.
Thật ra Tứ Nương đối với Thiên Thiên không có quá nhiều tình cảm mẹ con, nhưng nếu là một trưởng bối đúng chuẩn, thì hoàn toàn không thể bắt bẻ.
Phụ nữ trong vương phủ, sợ nhất chính là Tứ Nương, thật ra, bọn nhỏ trong vương phủ, sợ nhất cũng chính là vị đại nương này.
- Lần đầu tiên ra trận, có sợ không?
Tứ Nương cười hỏi.
Thiên Thiên lắc đầu một cái, nói:
- Không sợ.
- So với cha ngươi thì tốt lắm rồi.
- Ha ha.
Thiên Thiên xấu hổ cười, cũng không hỏi theo xem lần đầu tiên cha mình ra chiến trường như thế nào, con không nói xấu cha.
- Thật ra ngoại thương không đáng lo, thể phách của ngươi tốt, nhưng nội thương và khí huyết bị tiêu hao, phải ít nhất mười ngày mới bù đắp lại được một ít, trong mười ngày này, ngươi không cần phải mặc áo giáp.
- Hả?
Thiên Thiên hơi kinh ngạc, hắn vẫn muốn ra trận chém giết, đặc biệt là đi chém giết vì cha mình.
Trong nhận thức của Thiên Thiên, thật ra không có quá nhiều khái niệm về “Đại Yến”, nếu bắt buộc phải nói thì, có lẽ vẫn là gánh nặng.
Bởi vì bản thân cha ruột vì thứ gọi là “Đại Yến”, lại không thể bảo vệ mẹ mình thật tốt, còn “vứt bỏ” mình, chỉ là mình có cha cùng làm bạn cùng chiếu cố, nên trong lòng không sinh hận thôi.
Đương nhiên, đây cũng là suy nghĩ cực kỳ phổ biến của quân nhân đông Tấn.
- Quân Sở rút lui tám mươi dặm, vẫn đang tiếp tục rút lui, những ngày tiếp theo, đại quân di chuyển, đóng quân, ép lên gì gì đó, cụ thể ta cũng không hiểu, nhưng nghe ý cha ngươi, trong một khoảng thời gian ngắn, sẽ không có trận chiến lớn nào.
- Người Sở không dám đánh dã chiến, sợ một phen thua đến cuối cùng, đây chắc là muốn sống mái với chúng ta nữa rồi.
- Chuyện chiến trận, ta không có hứng thú, hai cha con các ngươi bận tâm đi, còn cơ thể này của ngươi, ta có thể cảnh cáo ngươi, ngươi vẫn còn nhỏ, cơ thể vẫn còn phát dục, mấy hôm nay phải dừng vận khí huyết, tránh bị thiếu hụt. Ngươi không giống cha ngươi, xung kích tam phẩm lần trước thất bại, đến tận bây giờ vẫn còn hư nhược, đến cả Ngu Hóa Bình cũng nói, hắn có thể lên tam phẩm hay không, cũng phải xem ý trời. Ngươi khác, ngươi kiên trì tu hành rèn luyện, cảnh giới tam phẩm, đối với ngươi mà nói không tính là thử thách gì.
- Lùi lại vạn bước, cha ngươi còn phải trông chờ vào việc sau này hắn già rồi, cần có trưởng tử như ngươi ở bên cạnh hộ giá hộ tống thay hắn đấy.
- Vâng ạ, con đã biết, thưa mẹ.
- Ngoan.
Tứ Nương đưa tay, xoa xoa đầu Thiên Thiên.
Thiên Thiên cuối cùng cũng đã trưởng thành, bị coi như trẻ con xoa xoa đầu như thế, có hơi không quen.
- Nếu em trai ngươi có thể nghe lời như ngươi thì tốt biết mấy.
- Em trai còn nhỏ mà, khi em trai trưởng thành, hắn sẽ hiểu chuyện.
- Hắn ấy à, là thiếu đánh thì có.
Thật ra trong lòng Tứ Nương hiểu rõ đứa con trai kia của mình, hắn không phải “còn nhỏ” nên mới “không hiểu chuyện”.
Trên cơ bản những đứa trẻ khác đều có thể sử dụng lý do này để thoái thác, Trịnh Lâm thì không.
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, cái gì là cường đại… cái gì là sinh tồn… cái gì là huyết mạch… ͏
Tại sao hắn lại cảm thấy phản cảm với cha của mình, không, nói chính xác hơn, hắn có thể nhìn vào chuyện của những người khác, nhưng lại không thể nhìn cha ruột mình, có loại cảm giác bản năng gần như là chán ghét.
Hắn là huyết mạch cao quý cường đại, sinh ra là cửu phẩm, càng là người cao quý, thì càng khó chấp nhận sự thật rằng cha mình chỉ là một con sâu kiến bình thường.
Mỗi lần nhìn thấy cha mình, đều sẽ có một loại cảm xúc sinh lý khó chịu.
Hiện tại thái độ mà hắn thể hiện ra, là chính hắn sợ bị đánh bị chỉnh đốn lại thái độ.
Ngươi, cũng xứng làm cha của ta?
Ta, bị ngươi sinh ra, là sỉ nhục của ta.
Tứ Nương hiểu rõ ràng hơn bất cứ ai, chồng của mình, mặc dù chưa từng nói thẳng ra, nhưng tất nhiên hắn đã nhìn thấy rõ loại suy nghĩ này trong đáy lòng con trai.
Chồng của mình, có đôi khi tâm tư còn tinh tế tỉ mỉ hơn cả công chúa Hùng Lệ Thiến hàng thật giá thật
Cho nên, Tứ Nương có thể hiểu được vì sao chồng mình sủng ái con gái, đặt tay lên ngực tự hỏi, đặc mình vào hoàn cảnh của người khác rồi suy nghĩ, Tứ Nương cảm thấy, nếu mình ở trong vị trí đó của chồng, cái loại dám xem thường bản thân này, tự mình bóp chết từ lâu rồi.
So sánh lẫn nhau mà nói, thật ra những năm gần đây chồng mình làm rất tốt rồi, yêu thích Đại Nữu là thật tâm yêu thích Đại Nữu, nhưng đối với Trịnh Lâm, cũng chỉ đối xử đơn giản như đối xử với nhóc con sắp đến thời kỳ phản nghịch, cố tình coi như không biết gì hết.
Hơn nữa… Lấy con trai cả Thiên Thiên luôn theo bên mình từ lúc còn mang tã lót so sánh, so nhẹ thôi cũng thấy con ruột thật ra chẳng là cái thá gì.
- Ngươi ăn trước đi, ta đi gọi cha ngươi.
- Cha bận rộn quân vụ, vẫn nên…
- Ở trong lòng cha ngươi, sợ là cả doanh trại trung quân, đều không quan trọng bằng đứa con trai là ngươi. Ngươi không nhìn thấy đó thôi, lúc ngươi ở bờ bên kia trận địa nghênh địch, cha ngươi ngồi trên soái tọa, mười ngón tay bấu thành mười vết sâu trên tay vịn.
- Con bất hiếu, khiến phụ thân lo lắng rồi.
- Ngoan, ngươi vẫn luôn là niềm kiêu hãnh của hắn.
Tứ Nương đứng dậy rời đi, Thiên Thiên tiếp tục uống canh, sau khi uống xong, tay bốc thịt gà lên ăn luôn.
Hắn thật sự rất đói, người tập võ, quan niệm đối với đồ ăn để bổ sung vào cơ thể đã vượt qua phạm trù “mỹ thực” từ lâu.
Chỉ chốc lát sau, mành bị xốc lên, Trịnh Phàm đi vào.
- Cha…
Thiên Thiên đặt bát xuống, chuẩn bị chào.
- Ngươi tiếp tục ăn đi, từ khi nào mà nhà ta có nhiều quy củ như vậy, ta là cha ngươi còn chưa xưng đế đâu.
Thiên Thiên nở nụ cười, tiếp tục ngồi bên cạnh giường bắt đầu ăn.
Trịnh Phàm ngồi xuống bên cạnh, nhìn đứa con trai của mình, hỏi:
- Còn chỗ nào không thoải mái không?
- Chỉ hơi đau thôi ạ, điều dưỡng hai ngày là ổn rồi, cha. Con trai vẫn có thể tiếp tục mặc giáp chém giết.
- Cái rắm, lần này ngươi đánh rất tốt, chỉ huy cũng rất khá, cha rất hài lòng, ngươi làm cho ta có mặt mũi, tiếp theo đó cứ nghỉ ngơi thật tốt, người Sở định học theo người Càn làm con rùa đen rụt đầu, chúng ta cũng phải tốn không ít thời gian để chế tạo lưỡi búa thật tốt rồi mới phá vỡ được xác con rùa. Mẹ nó, làm thêm chút đồ ăn cho con trai đi, không đủ.
- Được.
Tứ Nương đi ra ngoài chuẩn bị đồ ăn, Trịnh Phàm vỗ vỗ tay lên đầu gối mình, nói:
- Thật ra, khi đó cha rất hối hận.
- Cha?
- Cha vẫn luôn hi vọng sau này khi ngươi trưởng thành rồi, có thể trở thành một đại hán đầu đội trời chân đạp đất, giống như cha ruột của ngươi, như thế mới không phụ lời hứa của ta khi cha ruột ngươi giao ngươi cho ta. Nhưng ta lại vừa hay sơ sót, là một người cha, thật ra khi con mình có thể bình an vui sướng đã đủ hài lòng rồi.
- Cha, con trai thích ra trận, thích làm tướng quân mà, thật đấy.
Trịnh Phàm đưa tay, đặt trên đầu Thiên Thiên.
Lúc bị Tứ Nương xoa đầu, Thiên Thiên sẽ không được tự nhiên, nhưng khi được cha xoa đầu, Thiên Thiên sẽ cảm thấy rất tự nhiên.
- Ngươi thích là tốt rồi, thích là tốt rồi, khi nào cảm thấy mệt mỏi, không còn ý nghĩa nữa, con có thể nói với cha.
- Cha, làm con trai, có thể vì cha mình tiên phong ra trận, làm phụ tử binh, tốt bao nhiêu.
- Ha ha, nghỉ ngơi thật tốt đi, nghỉ ngơi hai ngày trước, không cần làm bất cứ chuyện gì cũng không cần phải suy nghĩ, sau đó đến lều soái của cha, giúp cha phê sổ gấp.
- Vâng, cha.
…
Trịnh Phàm ngồi lại một lúc, sau đó nhìn thấy Thiên Thiên ăn không ít món rồi mới yên lòng rời đi, theo sự lớn mạnh của đại quân, quân vụ cần xử lý trong lều soái cũng trở nên nhiều hơn, mà hiện tại Lương Trình vẫn đang ở nơi khác chủ tướng, tuy rằng người mù cũng có thể xử lý quân vụ, nhưng hắn vẫn nên ngồi đó trù tính thì hơn. ͏