Sau khi ăn xong, Thiên Thiên không nằm xuống ngủ tiếp, mà mặc quần áo vào, do dự một hồi, nhớ đến lời đại nương mình dặn dò, cuối cùng vẫn không mặc giáp, nhưng vẫn cầm bội đao trong tay.
Thiên Thiên đi về phía lều soái, nhưng không phải vào lều soái.
Nếu muốn hỏi, lúc đại quân đi ra ngoài xuất chinh, lều vải gần lều soái nhất… chắc chắn là của Kiếm Thánh đại nhân.
Mà đám lều vài gần lều soái nhất đó… đương nhiên là cẩm y vệ của Vương gia.
- Điện hạ!
- Điện hạ!
Trận chiến bên bờ đó, biểu hiện của Thiên Thiên, đúng là thu được sự tôn trọng từ cẩm y vệ.
Thân là con trai cả của Vương gia, trước hết phải làm lá chắn cho quân trận, đây là dũng cảm và trách nhiệm, tỉnh táo chỉ huy toàn quân, có phản ứng cẩn thận chính xác, đây là năng lực.
Đối với một binh tính tốt chân chính mà nói, có một người lãnh đạo có trách nhiệm và năng lực, đã đủ khiến bọn họ không tiếc chết trên chiến trường.
Chết, thật sự không đáng sợ, đáng sợ là uất ức mà chết.
Thiên Thiên cầm đao, đáp lễ mọi người.
Thân vệ bị trọng thương, đã được đưa đến hậu phương chữa trị, chờ sau khi sơ cứu xong, sẽ được đưa về Phụng Tân thành.
Bị thương nhẹ, thì ở lại đây.
Mà huynh đệ chết trận, di thể bọn họ sẽ được thu lại, an táng bên bờ Hà Nam.
Bây giờ Thiên Thiên mới ý thức được, mình đã hôn mê một ngày một đêm.
Sở dĩ được cha mình sắp xếp an táng ở đó, là vì muốn để mọi người thấy thái độ, lần này sau khi qua Vị Hà, thế lực của quân Yến, sẽ không rút lui.
Nếu không, di thể của các huynh đệ tử trận không phải sẽ bị người Sở lăng nhục sao?
Sau khi gặp mặt những thân vệ này, Thiên Thiên tiếp tục bước đi.
Hắn cảm thấy hẳn là mình nói với bọn họ vài lời như thế là học được từ cha ruột, trên thực tế, có vẻ như những thân vệ kia cũng đang chờ đợi, nhưng mình vẫn không thể nói thành lời.
Ở nơi này, tự mình luyện tập một lúc.
Thiên Thiên không đến quân doanh thăm những mộ phần mới lập kia, mà lại về lại trướng của mình.
- Ngươi đi đâu vậy?
Trong trướng, Lưu Đại Hổ cầm một đĩa nho đứng đó.
- Hổ Tử ca, ta ra ngoài hít thở không khí.
- Lại đây, Vương gia bảo ta mang cái này qua.
- Hổ Tử ca vất vả rồi.
Thiên Thiên luôn tôn trọng Lưu Đại Hổ, mặc dù Lưu Đại Hổ và Trần Tiên Bá gần như là hai người hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng Lưu Đại Hổ trầm ổn và đáng tin, cũng không thể so sánh với người khác.
- Ngươi cũng là tướng quân, tướng quân chân chính.
Lưu Đại Hổ nhìn Thiên Thiên cảm thán nói.
- Thật ra Hổ Tử ca ngươi cũng có thể.
Thiên Thiên tin tưởng, nếu Lưu Đại Hổ thỉnh cầu với cha mình, chắc chắn sẽ có được một cơ hội thăng tiến.
- Không, ta không giống, ta so với ngươi, so với Tiên Bá, chênh lệch rất nhiều. Bên cạnh Vương gia, mới là nơi thích hợp nhất với ta, cũng là nơi mà ta có ích nhất.
- Đang nói xấu ta đấy à?
Lúc này, Trần Tiên Bá vén rèm đi vào, vỗ vỗ bụi bặm trên áo giáp, nói:
- A Hổ, còn trà lạnh không?
Lưu Đại Hổ ném túi nước treo bên hông mình cho Trần Tiên Bá, Trần Tiên Bá nhận lấy, uống ực một hơi.
- Mẹ nó, ngươi bảo xem có tức không, lão tử suất quân đi về phía nam một mạch tám mươi dặm, mẹ nó người Sở lại hốt hoảng rút về hơn chín mươi dặm, báo hại lão tử chạy một vòng không công, chiến mã dưới trướng vài huynh đệ còn chạy bẻ đi, thua lỗ, thua lỗ.
Trần Tiên Bá từ bé đã là người tính tình nóng nảy, sau khi nhập ngũ, tính tình càng ngày càng không thể kiềm chế, cũng may trước giờ hắn luôn kính sợ Nhiếp Chính Vương, còn bị Nhiếp Chính Vương xách bên cạnh mài dũa tính tình mấy năm.
Cũng may lần này cướp việc là Thiên Thiên, nếu đổi thành người khác cướp trận của hắn, hắn đã sớm nổi khùng.
- Thương thế sao rồi?
Trần Tiên Bá lo lắng hỏi thăm.
- Không sao, ca.
- Ừm, lúc này mới giống ngươi đấy, ta cũng nói rồi, thể phách của tiểu tử ngươi như được làm bằng sắt, giống ta, khiêng đánh, trên chiến trường này, chính là mệnh cứng, không chết được.
- Ngươi có thể nói lời dễ nghe hơn không, hở một cái là chết.
Lưu Đại Hổ oán giận nói.
- Bà nội ơi, đây là trong quân đội, không nói chết chết thì nói cái gì? Nói phong hoa tuyết nguyệt à? Làm gì có ai nhàn hạ thoải mái đi kiêng kị thế? ͏
- Vương gia chúng ta.
- …
Trần Tiên Bá.
Trần Tiên Bá không tiếp tục tranh luận về vấn đề này nữa.
- Ha ha ha.
Thiên Thiên nở nụ cười.
Trần Tiên Bá khoanh chân ngồi dưới đất, nói:
- Con nghé này thế là xong rồi, người Sở quyết tâm rút lui, nghe đám lão binh nói, sợ là phải đánh một trận ác chiến như trận Yến Sở Quốc năm đó.
Năm đó trong trận chiến Yến Sở Quốc, Niên đại tướng quân đứng trước Trấn Nam quan, đóng không biết bao nhiêu quân, dựng không biết bao nhiêu quân trại, danh xưng Niên đại ô quy cũng từ đây mà ra.
Tuy là năm đó Tĩnh Nam Vương cũng ở đó với quân Sở quá lâu, cuối cùng vẫn phải nhờ và Nhiếp Chính Vương đương kim suất quân đi đường thủy đến Vọng Giang đánh lén kho lương thực của quân Sở, lúc này mới phá vỡ thế cục.
Bây giờ, té một lần khôn hơn một chút, người Sở bị quân thiết kỵ Yến dùng chiến lược quanh co hành đủ, sẽ không cho ngươi có cơ hội thứ hai.
Thiên Thiên mở miệng nói:
- Phụ soái và Đại tướng quân đã dự liệu từ sớm, đông Tấn ta dùng chiến thuật bộ binh, cũng nên để người đời nhìn một cái.
Trần Tiên Bá thở dài nói:
- Chẳng qua là cảm thấy không được cơ động lắm, quá nặng nề.
- Đóng băng ba thước, bị phá trong một cái chớp mắt.
Lưu Đại Hổ nói.
- Chờ đến khi nóng lên, sẽ luôn luôn có lúc phá băng, đến lúc đó, sẽ có đất cho ngươi dụng võ, giống như Tĩnh Nam Vương và Vương gia của chúng ta năm đó.
- Haizz.
Trần Tiên Bá nhanh chóng vực dậy tinh thần, trong chớp mắt, nhìn thẳng về phía Thiên Thiên, chiến binh Yến Quốc tinh thần bất khuất này, vậy mà bây giờ lại toát ra vẻ hơi bị ủy khuất:
- Năm đó, là Tĩnh Nam Vương và Vương gia của chúng ta, bây giờ, sợ là Vương gia của chúng ta và tiểu Tĩnh Nam Vương nhỉ.
Thiên Thiên nhanh chóng nói:
- Ca, ngươi yên tâm, lần sau ta chắc chắn sẽ không cướp với ngươi nữa, cho dù phụ soái bảo ta đi, ta cũng sẽ tự mình xin làm phụ tá của ngươi.
Trần Tiên Bá nhướn lông mày lên, nói:
- Nhưng mà ta còn chưa nói xong mà?
Lưu Đại Hổ trêu chọc nói:
- Tiền đồ đâu, ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn giành ăn với em trai.
- Sao Nhỏ, ai mượn ngươi lo chuyện hử? Kỹ thuật cưỡi ngựa và kỵ xạ của Thiên Thiên còn do ta dạy đây này, giữa huynh đệ với nhau, phân chia của ngươi của ta cái gì!
Trần Tiên Bá đưa tay ra, ôm lấy bả vai Thiên Thiên, nhìn Lưu Đại Hổ, chỉ chỉ bản thân và Thiên Thiên, nói:
- Thật ra nếu Vương gia không gấp, cho hai huynh đệ ta thêm năm năm, Vương gia có thể yên tâm ở nhà uống trà, hai huynh đệ ta có thể thay thế Vương gia nắm lấy thiên hạ này, hòa bình!
- Ngươi nói thế không thấy ngượng hả.
Lưu Đại Hổ cười nói.
- Ha ha ha ha…
Trần Tiên Bá cũng cười.
Thật ra, trên ý nghĩa chắc chắn Trần Tiên Bá nói không sai, hắn năm đó từng suất quân đánh sập hơn nửa Càn Quốc, mạnh mẽ cứu thoát Yến Quốc khỏi hoạn nạn, xém chút là được nêu lên.
Sau đó, hắn gặp Thiên Thiên đánh sập nửa Yến Quốc, cuối cùng, chết bởi con đao của Thiên Thiên.
Bây giờ, hai người lại có thể ôm nhau cười to, cứ như hai con người trẻ tuổi nhìn như nói chuyện tào lao thật ra trong lòng tràn đầy tinh thần phấn chấn như tấm da trâu.
…
- Cô mệnh, là bảo vệ.
Hùng Đình Sơn nhìn cánh tay cụt của mình, cười cợt, Tạ Ngọc Anh cũng cười theo:
- Vương gia, sau đó, cứ giao cho ta đi.
- Còn chịu đựng được nữa không?
Hùng Đình Sơn hỏi.
Tạ Ngọc An chép miệng, nói:
- Đánh trước rồi nói sau.
Nói xong, móc quả quýt từ trong túi ra, vừa bóc vừa nói:
- Người Yến lần này mang theo thế cục thuận buồm huy hoàng, tình thế bắt buộc, nhìn một cái, ngài cũng chán chường không phải sao? Nhưng ta ấy, vẫn luôn thích loại cảm giác bị núi đè lên thế này, bản thân vẫn cúi đầu tìm kiếm cảm giác đào hố, như thế mới có cảm giác.
- Nếu như… không có ngọn núi này thì sao?
Hùng Đình Sơn đột nhiên hỏi.
Nếu không có người Yến mang đến tình thế nguy cấp thực chất, nhà họ Tạ, cuối cùng sẽ làm gì.
- Vương gia, ngài nói toàn những điều vô nghĩa, nhà họ Tạ ta, lại trung lương cả nhà đấy.
Trong thoáng chốc, Tạ Ngọc An ném cho một thân binh đứng trước mặt Hùng Đình Sơn, nói:
- Há mồm.
Thân binh mở miệng, Tạ Ngọc An nhét cả quả quýt vào mồm hắn.
Vỗ vỗ tay, Tạ Ngọc An đi ra khỏi lều vải, đi đến một cái lều khác. ͏