Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2705 - Chương 2705. Hắn Nhìn Thấy Rồi

Chương 2705. Hắn nhìn thấy rồi
Chương 2705. Hắn nhìn thấy rồi

- Đại Nhân, Ô Sư hắn…

- Vẫn chưa tỉnh lại?

- Đúng.

Tạ Ngọc An gật đầu, đi vào.

Trong lều vải, Ô Kình đang cuộn mình trong góc, trên mặt vẫn còn nước mũi và nước mắt, còn đang liên tục run lẩy bẩy.

Khó có thể tưởng tượng nổi, vu chính của Đại Sở, lại biến thành hình dáng này.

Tạ Ngọc An ngồi xổm xuống, lại móc ra thêm một quả quýt, nói:

- Ô Sư, ngài có tỉnh táo không đấy? Chưa tỉnh táo thì ta lột quýt đút ngươi ăn một đêm luôn.

Cơ thể Ô Kình đột nhiên dừng run rẩy, đưa tay ra, chỉ về phía Tạ Ngọc An, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía đó.

- Ngươi… ngươi… ngươi…

- Hả?

Tạ Ngọc An mở to mắt nhìn.

- Ha ha ha ha ha…

Ô Kình cười phá lên, sau đó, lại nói:

- Ô ô ô ô ô…

Tạ Ngọc An có hơi đau đầu, ném quả quýt lột được một nửa xuống đất, đứng lên, chuẩn bị rời đi, hắn còn có rất nhiều việc phải làm.

Nhưng ngay lúc Tạ Ngọc An sắp rời khỏi lều vải, Ô Kình ở trong góc đột nhiên phát ra tiếng rõ ràng:

- Hắn…

- Ai?

Tạ Ngọc An lập tức quay trở về.

Ô Kình vốn không nhìn thấy Tạ Ngọc An, mà nhìn chằm chằm quả quýt được lột một nửa bị Ô Kình nhặt lên từ khi nào:

- Đã nhìn thấy từ lâu rồi.

- Ca, cơm.

Đàm Tiểu Dũng cầm chén cơm canh đưa cho nhị ca.

Đàm Nhị Dũng cầm bát lớn ăn cơm rồi lại cầm đôi đũa, mới vừa nhai hai đũa cơm, đã nhanh chóng phát hiện dưới đáy bát của mình lại có hai miếng thịt muối lớn.

- Từ đâu ra?

Đàm Nhị Dũng lập tức trừng mắt nhìn em trai mình.

Quân đội Tấn Đông quân kỳ nghiêm khắc, người trộm cắp trong quân đội sẽ bị giết không tha!

Đặc biệt trước mắt vẫn đang là thời chiến, đâu có cơ hội để ngươi thay đổi làm lại cuộc đời, quân kỷ của quan cũng không nhàn hạ thế.

- Yên tâm đi ca, không phải trộm.

- Vậy là từ đâu ra?

- Không phải trộm, ngươi cứ ăn đi là được rồi.

- Không, ngươi nói mau, từ đâu ra, nếu không miếng thịt này ta ăn không vô.

Đàm Tiểu Dũng thấy thế, chỉ có thể trả lời thành thật:

- Ngày hôm trước không phải mới gặp được đại ca sao, thịt này là do đại ca sai người

đưa tới buổi sáng.

Trong quân, chính binh, phụ binh, dân phu, mấy trăm ngàn người, muốn tìm được một người ở đây, trừ phi ngươi có thân phận địa vị cao đến mức có thể phát công hàm cho những quân khác, nếu không thì sẽ vô cùng khó khăn.

Chỉ có điều, cũng không phải không có cách để điều hòa, phía phụ binh tìm tiêu hộ binh, rất khó khăn, bởi vì tiêu hộ binh là do từng lần chỉnh hợp mới tạo ra được, nhưng phía phụ binh, thông thường là dùng phương thức tập trung một bảo trại hoặc là một khu vực bảo trại tạo thành danh sách quản lý hoạt động.

Sau khi Đàm Đại Dũng hỏi thăm được vị trí bảo trại, lại sai người đi vào hỏi thật kỹ, cuối cùng cũng xác định được vị trí hai đứa em trai ruột của mình, một ngày trước sau cuộc gặp mặt ngắn ngủi, ngày hôm nay phái người đưa thịt tới.

- Ngươi hồ đồ rồi à, đại ca phải mặc giáp ra trận, cần ăn thịt, không ăn thịt thì sao mà cầm đao được? Bây giờ mỗi ngày ngươi và ta đa phần đều làm công thao diễn thôi, lại không phải cầm súng đạn thật ra chiến trường, còn cần tẩm bổ cái gì? Không nghe mấy ông già nói à, khi thật sự phải ra chiến trường chém giết, trong thức ăn của chúng ta cũng sẽ có thịt. Đại ca phải tiết kiệm chính khẩu phần lương thực của mình, ngươi còn không biết ngại nhận lấy nữa!

- Ta vốn không định nhận, nhị ca, có thể là do đại ca sai người đưa tới, người được sai đi kia còn nói, binh mã của đại ca ta đổi sang xuất phát đến trụ sở, nên dù trả lại cũng không trả về được chỗ đại ca nữa.

- Haizz.

Đàm Nhị Dũng thở dài, không trách cứ em trai nữa, nói:

- Ăn đi.

Dừng một lát, Đàm Nhị Dũng lại nói:

- Tí nữa đánh trượng xong, được nhận thưởng, hai chúng ta gom góp lại mua vòng tay cho chị dâu.

- Được thôi.

Hai huynh đệ ngồi cùng ngồi ăn cơm.

Trong quân tốc độ ăn đều rất nhanh, từ trình độ nhất định của phụ binh mà nói thì chính là quân dự bị của chính binh, rất nhiều mặt đều phải đi theo quy củ chính binh.

Vừa cơm nước xong không bao lâu, giáo úy nhanh chóng đi vào chọn người tập hợp.

Đàm Nhị Dũng và em trai không dám thất lễ, lập tức cầm đao của mình lên đứng dậy.

Thật ra bọn họ cho đến hiện tại, vẫn chưa tìm được cơ hội dùng đao, đa phần đều là các loại công việc “Đẩy” “Vận” “Chuyển” “Đốn củi”.

Nhưng lần này, giáo úy ra lệnh bảo bọn họ mặc giáp cầm đao. ͏

- Ca, chắc không phải đánh trận chứ?

Đàm Tiểu Dũng hơi nóng lòng muốn thử.

- Chắc là không, nghe nói người Sở rút lui mạnh, chính binh phía trước còn không được cầm trượng đánh, làm gì có chuyện đến lượt chúng ta.

Đội ngũ bị kéo ra khỏi quân doanh, đi ra khỏi doanh cùng bọn họ, còn có một nhánh doanh dân phu khác.

Phụ binh doanh năm ngàn, doanh dân phu năm ngàn, đội ngũ gần vạn, cũng coi như là lớn mạnh, tuy rằng so ra khắp chiến cuộc, một vạn người này bị điều rút ra ngoài, khả năng rất khó bị phát hiện phải đi ra, rốt cuộc thì cũng không phải phương diện điều động chính binh.

Khiến Đàm Tiểu Dũng hơi nghi ngờ là, chiến trường là ở phía Nam, kết quả bọn họ lại đi về hướng Tây Bắc, hơi quanh co một lúc, sau đó đi qua Vị Hà một chuyến.

Đường không tính là khó đi, trời cũng không mưa, mọi người đều lên đường vào ban ngày buổi tối cắm trại, lại ban ngày lên đường buổi tối cắm trại.

Sau khi đi qua Vị Hà, Đàm Nhị Dũng và Đàm Tiểu Dũng đã hoàn toàn không biết hiện tại mình đang ở chỗ nào, thật ra giáo úy phía trên cũng không rõ lắm, nhưng giáo úy càng hỏi thăm phía trên, mới biết được vị trí hiện tại của mọi người là ở... Tam Tác quận.

Tam Tác quận và Lưu Sa quận, là hai quận giữa Thượng Cốc quận và Phạm Thành, hai quận đều lấy Vị Hà làm quận giới, thổ địa có hơi hẹp dài, nhưng diện tích lại không nhỏ.

Đợi đến khi đội ngũ này tiến vào Tam Tác quận, sau khi đi vào hai ngày, một nhánh trong ba ngàn kỵ binh chính quân xuất hiện.

Hai vị tướng lĩnh cưỡi tỳ thú, bay lượn bên cạnh Đàm Nhị Dũng và Đàm Tiểu Dũng mà đến, kỵ binh theo phía sau cũng là không hề khách khí giơ roi giục ngựa, lỗ mũi sắp vểnh lên trên trời.

- Ca, hai vị tướng quân kia thật trẻ tuổi, còn cưỡi tỳ thú nữa.

Đàm Tiểu Dũng hâm mộ nói.

Binh sĩ Tấn Đông, nói một cách chính xác là binh sĩ khắp Yến Quốc, đều lấy việc dấn thân vào quân ngũ làm vinh, lấy quân công là kiêu ngạo. Đương nhiên, không phải ai cũng giống như Nhiếp Chính Vương gia kết hợp với một con Tỳ Hưu thuần chủng, cho nên, đổi vật cưỡi thành tỳ thú, đã là một loại mộng tưởng cực cao trong quân binh sĩ rồi.

- Đúng vậy.

Đàm Nhị Dũng gật đầu phụ họa nói.

- Ty chức bái kiến đô thống!

- Ty chức bái kiến đô thống!

Một đám thiên phu trưởng hành lễ với Trần Tiên Bá.

Trần Tiên Bá ôm quyền hành lễ đáp lại, nói:

- Chư vị, hiện tại không phải lúc để nghỉ ngơi, đội ngũ cần phải tiếp tục tiến lên, ta đã an bài xong người dẫn đường cho các ngươi, mùa mưa sắp đến, không được phép trì hoãn.

- Vâng!

- Vâng!

Phân phó xong những lời này, Trần Tiên Bá và Thiên Thiên tiếp tục cưỡi tỳ thú đi về hướng khi đến mà đi.

Ba ngày sau, ba ngàn chính binh chi này, đội ngũ năm ngàn phụ binh và năm ngàn dân phu, cuối cùng cũng đến Tam Tác quận huyện cảnh của Hạ Vị, mà huyện thành huyện Hạ Vị, ở phía đối diện không xa.

Trong lều vải, Trần Tiên Bá vừa mới tổ chức hội nghị tác chiến, tiến hành một loạt sắp xếp.

Sau đó, dân phu bắt đầu dựng trại đóng quân, phụ binh bắt đầu kiến tạo dụng cụ công thành thô sơ, Trần Tiên Bá yêu cầu ba ngàn kỵ tắc tản hết ra đi phụ trách biên giới.

- Khà...

Trần Tiên Bá uống một hớp, nhìn Thiên Thiên ngồi phía đối diện, có hơi bất đắc dĩ lắc đầu.

Thiên Thiên cũng ngượng ngùng mà cười.

Từ khi trận giao chiến bên bờ Vị Hà trải qua một tháng, phụ soái đột nhiên lệnh hắn nhận một nhánh binh mã đi ra ngoài, Thiên Thiên rất nghĩa khí đẩy Trần Tiên Bá ra.

Sau khi Trần Tiên Bá biết được, kích động đến mức không thể kềm chế được nữa, lần này không lễ nhượng nữa, nà chủ động đến lều soái chờ lệnh.

Sau đó, lần này hắn là chủ soái, Thiên Thiên là phó soái, ở trong quân chế Tấn Đông, lúc đơn lĩnh một mặt binh mã phải đối mặt với chiến sự, nếu quân chức không đủ, sẽ treo đô thống chức vụ tạm thời.

Nhưng điều khiến Trần Tiên Bá không ngờ tới chính là, lần này không phải bảo hắn đi chấp hành nhiệm vụ gian nan mà vẫn có thể giải quyết dứt khoát gì đó, mà là bảo hắn nhận bộ ba ngàn kỵ, còn dẫn theo một nhánh có từ phụ binh dân phu tạo thành đội ngũ, vào Tam Tác quận nhổ cái gai trong mắt.

Thật ra, chủ lực của người Sở đã rút lui từ lâu, hiện tại quân Sở chủ yếu phòng ngự ở Mạc Nhai quận, Vấn Khâu quận, Thượng Dương quận và khu vực từ tây khoách đến đầm lớn, có thể nói, sau khi làm quán ở Tấn Đông qua Vị Hà, Tam Tác quận và Lưu Sa quận, trên danh nghĩa vẫn nằm trong phạm vi thế lực của Sở Quốc, quan chức, trú quân, cờ xí, cũng là Sở phong, nhưng đã trở thành một mảnh đất lệ thuộc. ͏

Hết chương 2705.
Bình Luận (0)
Comment