Bên này Trần Tiên Bá cũng không tốn công tạo ra máy bắn đá, chỉ bố trí đơn giản như thế, thực ra đã xác định được khúc nhạc dạo của trận “chiến Công thành” này.
Sau đó, tay không khiêng thang mây đến chuẩn bị ép, đồng thời có không ít chính binh cầm dây thừng, chuẩn bị leo lên tường thành.
Cung tiễn thủ dưới sự che chở của phụ binh cầm khiên, khoảng cách tường thành càng ngày càng gần, lực áp chế cũng càng ngày càng nhiều.
Đúng lúc này, cửa thành huyện Hạ Vị, bị mở ra từ bên trong.
Một người đàn ông trung niên để râu dài, dáng người cao gầy, trên người mặc trường phục màu trắng, hai chân để trần từ từ đi ra.
Bên trong Sở phong đáng tự hào nhất chính là tao nhã, ở trên người hắn ta, đúng là thể hiện rõ ra.
Trần Tiên Bá giơ tay lên, ra hiệu tạm hoãn thế tiến công.
Ở trong tình huống này, trong thành không thể chơi trò gian gì, kế hoãn binh cũng không có ý nghĩa gì.
Người đàn ông trung niên kia vẫn tiếp tục tiến lên, hắn ta thậm chí đi qua trận tuyến cầm khiên.
Bởi vì mọi người đều biết rõ hắn ta muốn xin hàng, mà cửa thành vẫn mở ra, cho nên ngược lại không có ai vội vàng bắt hắn ta.
Lúc này Tiên Bá cưỡi Tỳ Hưu cũng đến trước mặt hắn ta:
- Người đến là chủ tướng quân Yến?
Người kia hỏi.
- Đúng.
Trần Tiên Bá mặt không cảm xúc trả lời.
- Mỗ là Huyện lệnh huyện Hạ Vị, Uông Thanh Mai, tại đây xin hàng quân Yến, một mình ta chịu tội, mong tướng quân tha cho những... bách tính vô tội trong thành.
- Uông? Quốc nội Sở Quốc, không nhớ có quý tộc họ Uông.
- Tại hạ xuất thân hàn môn, ném không đến bệ hạ, bên trong nhóm làm quan, lại không thể bảo vệ quốc thổ của bệ hạ thật tốt, quả thật xấu hổ, hiện tại việc duy nhất Uông mỗ có thể làm, chính là lấy cái chết của bản thân, mong được đổi lấy sự sống của bách tính trong thành. Mong tướng quân... Khoan dung bọn họ.
Trần Tiên Bá gật gù, nói:
- Ngươi muốn chết?
Uông Thanh Mai hai tay vén hai tấn tóc dài của mình, cười nói:
- Mất đất là tội lớn, quan địa phương mất địa phương, lúc này lấy chết tuẫn địa phương. Bệ hạ có ơn tri ngộ với ta, ta chắc chắn sẽ không lưng Sở ném Yến.
- Ngươi hiểu lầm, ta không phải chiêu hàng ngươi.
- Ý của tướng quân là như thế nào?
- Bản tướng phụng lệnh vua, suất quân đến đây phá thành vỡ trại, ở chỗ ngươi, bản tướng đã trì hoãn quá lâu.
- Tướng quân, ta người Sở, không thiếu cốt khí quan, cũng không thiếu cốt khí dân, Yến muốn diệt Sở, quả thật...
- Ngươi lại hiểu lầm, ý mà bản tướng muốn nói là, bản tướng không còn nhiều thời gian, không muốn những thành trì sau cũng phiền phức như thế, chuẩn bị lâu như vậy.
Trần Tiên Bá đưa tay chỉ đạo cửa thành mở ra kia, nói:
- Ngươi trở về đi, tiếp tục thủ thành ngươi.
- Tướng quân, động tác này là làm trái thiên hòa!!!
Uông Thanh Mai đương nhiên ý thức được, vị tướng lĩnh người Yến trẻ tuổi trước mắt mình này rốt cuộc là định làm gì rồi.
- Hai quân giao chiến, nếu ngươi đã dám giết người đưa tin của, phải làm tốt công tác chuẩn bị không tuân thủ quy củ lẫn nhau, ngươi làm mùng một, bản tướng dắt ngươi đến mười lăm!
Trần Tiên Bá quát to:
- Bây giờ đi về, tiếp tục thủ thành, sau khi phá thành, phụ nữ trẻ em có thể giữ lại.
Hiện tại ngươi cứ tiếp tục đứng ở đây, nếu không trở về, toàn bộ thành huyện Hạ Vị, chó gà không tha!
- Tướng quân, ngươi không sợ Vương gia nhà ngươi biết được việc ngươi làm hôm nay... vừa hay.
Trần Tiên Bá vung lên roi ngựa, cười nói:
Bản tướng cả đời này, sùng kính Vương gia nhà ta nhất, bản tướng cho rằng, nếu Vương gia nhà ta mà ở đây, thấy ngươi mua danh chuộc tiếng tự mình chăm sóc tự mình thần thương như vậy, Vương gia cũng sẽ giống như ta, cũng truyền mệnh lệnh như vậy.
Bản tướng và Vương gia không lọt mắt loại người như ngươi nhất.
Vương gia cũng từng nói với bản tướng, khi nhìn thấy một đóa hoa sen thanh khiết, muốn làm cái gì nhất? Rất muốn giột cho hắn một thúng phân đấy.
Đầu của Uông Thanh Mai bị treo trên cột cờ.
Thành bị phá rồi, hắn cũng đã chết, phía dưới cột cờ còn có mấy đống đầu người, khuôn mặt dữ tợn.
- Vương gia từng nói, người Càn, người Sở, sở dĩ họ gọi chúng ta là Yến man tử, nguyên nhân bản chất không phải là vì chúng ta thật sự kém bọn họ bao nhiêu ở phương diện văn hóa. ͏
- Mà tại sao?
Thiên Thiên rất thân mật tiếp lời.
- Mà là gần trăm năm qua, người Yến ta vẫn là cường giả, bởi vì mạnh, cho nên mới man rợ. Cũng giống như Đại Hạ năm đó, sở dĩ Man tộc được xưng là Man tộc là bởi vì bọn họ chiếm giữ ở tây bắc Đại Hạ, uy hiếp an nguy của Đại Hạ. Chỉ có cường giả mới có thể không ngừng tạo ra hình tượng ngang ngược, mà kẻ yếu chỉ có thể bất lực chỉ trích.
Trần Tiên Bá vỗ vỗ tay, một gã hộ vệ đưa một cái hộp lên.
Trần Tiên Bá mở hộp ra, bên trong là đầu người của người đưa tin lúc trước, nhưng đã làm một vài xử lý sơ bộ đơn giản để phòng ngừa thối rữa.
Thủ cấp là một thứ rất tốt, trong quân cũng không kiêng kỵ gì thủ cấp, tuy nói quân Tấn Đông đã thay đổi thông lệ cũ lấy thủ cấp để định công trạng, làm hết sức để việc phân phối quân công hợp lý hơn, nhưng vẫn không thể nào thay đổi quân nhân yêu thích thủ cấp.
Cho dù đó là kẻ thù hay bản thân.
Trần Tiên Bá đặt thủ cấp này trên một chồng cao, sau đó lùi lại, phân phó nói:
- Chôn cùng đi.
- Vâng.
Trần Tiên Bá nhắm mắt lại, giống như đang mặc niệm, lại giống như đang điều chỉnh cảm xúc của bản thân.
- Cha đã từng nói, năm đó ở dưới Ngọc Bàn thành, lúc hắn bị cha ruột của ta hạ lệnh giết tù binh, cả người suýt chút nữa sụp đổ.
Khi còn bé, Trịnh Phàm rất thích ôm Thiên Thiên kể chuyện trước kia, mà trí nhớ của Thiên Thiên cũng rất tốt.
Trần Tiên Bá gật đầu, nói:
- Cho nên, đây mới là chỗ ta bội phục Vương gia nhất từ trước đến nay, Vương gia rất vĩ đại.
- Đúng.
Thiên Thiên chưa từng phủ nhận sự vĩ đại của cha mình.
- Nhưng Vương gia không phải thần, sự vĩ đại của Vương gia không phải thổi ra, cũng không phải được tạo ra, mà là chân thật. Cũng chính vì vậy, ta mới nguyện ý luôn đứng ở phía sau Vương gia, đi theo con đường hắn đã đi, đi tái tạo và hồi tưởng lại huy hoàng của hắn. Sau khi Ngọc Bàn thành máu chảy thành sông chưa được hai năm, Vương gia từng dẫn Tuyết Hải Thiết kỵ vào Tuyết Nguyên, mạnh mẽ đuổi những binh lính man rợ còn sót lại vào trong mấy tòa thành kia để cho quân Yến ta nhân cơ hội này luyện tập công thành.
Trần Tiên Bá vặn vẹo cổ và nói:
- Thật ra đây cũng là lần đầu tiên của ta, a đệ, ngươi có cảm thấy cái gì khó chịu không? Ta có...
- Ta không có.
Trần Tiên Bá nghe được câu trả lời này, có chút kinh ngạc, nhưng nhìn ánh mắt Thiên Thiên rất thản nhiên, hắn nở nụ cười:
- A đệ có tiền đồ hơn ca ca ta rất nhiều.
Thiên Thiên lắc đầu, đưa tay chỉ chỉ một đống thủ cấp trước mặt:
- Ta thật sự không có cảm giác gì với bọn họ.
Thời thơ ấu của Thiên Thiên là cùng Ma Hoàn, Sa Thác Khuyết Thạch cùng nhau trải qua, hắn đối với khái niệm “sinh” cùng “chết” vốn trực tiếp và sâu sắc hơn, cái gọi là chuẩn mực đạo đức, hắn có, nhưng cũng không quan tâm.
- Ha ha.
Trần Tiên Bá cười cười, đưa tay vỗ vỗ bả vai Thiên Thiên, lập tức quay đầu, nói với đám giáp sĩ phía sau:
- Ngoài ra, hãy chọn ra một vài đầu người để cho ta phát đến các thành trấn xung quanh, cảnh cáo bọn họ, hai mươi vạn đại quân Đại Yến ta tiến vào Sở, cấm quân của hoàng tộc Sở Quốc đã bại, nước Sở sắp diệt vong, nhưng có người chống cự thành, ngày thành phá tức là ngày đại quân ta tàn sát hàng loạt dân trong thành!
- Vâng!
- Vâng!
Trần Tiên Bá đi tới trước một cái lu nước, bắt đầu rửa tay, vừa rửa vừa nói với Thiên Thiên:
- Thật ra đồ thành là thủ đoạn đe doạ hữu hiệu nhất, đương nhiên, có đôi khi nhân nghĩa cũng có tác dụng, nhưng không phải dùng ở chỗ này, ví dụ như, nếu một ngày nào đó Vương gia chỉ huy thành Yến Kinh, nhân nghĩa rất hữu dụng. Mà đối với đất Sở, nhất là Tam Tác quận gần như bị Sở Quốc vứt bỏ, để cho người Sở thấy máu, bọn họ cũng sẽ học được cách trở nên ngoan ngoãn.
- Bá ca nói đúng lắm.
- Ngươi vẫn luôn ở bên cạnh Vương gia, những đạo lý này có thể hiểu rõ hơn ta rất nhiều. Thật ra mấy năm nay mặc dù ta vẫn luôn dẫn dắt binh lính bên ngoài, nhưng càng ngày càng cảm thấy, vẫn là những năm ở lại làm thân vệ bên cạnh Vương gia có tiến bộ lớn nhất. Không phải binh pháp, không phải tu vi, mà là đạo lý, có đôi lúc Vương gia thuận miệng nói ra mấy câu nhưng lại chính là chân lý người khác dùng cả đời cũng khó có thể đúc kết được.
- Ta cũng cảm thấy vậy, phụ thân nói rất nhiều lời đều có thể làm cho người ta tỉnh ngộ. ͏