Từ Vị Trường mở hai tay ra, cúi đầu bái vị nội vệ Phượng Sào này một cái, Thôi đô sứ lập tức tránh ra nửa bước.
- Dám xin Thôi đô sứ sau khi trở về chuyển lời cho bệ hạ, sở dĩ Đại Sở ta rơi vào tình cảnh suy đồi như hiện giờ, không phải do người Sở ta không dám chiến, xin bệ hạ mở mắt nhìn xem bao nhiêu Đại Sở trụ quốc chết trận rồi! Không phải người Sở ta không thiện chiến, xin bệ hạ lắng tai nghe, bên Vọng hà Giang, đất Lương Triệu, người Yến bọn họ cũng từng thê thảm kêu rên! Đại Sở ta đã thất bại, bởi vì nằm ở chỗ tâm tư của bệ hạ quá nhiều nhiều, ở chỗ tâm tư của bệ hạ lẫn lộn, ở chỗ bệ hạ... Luôn muốn giữ lại thủ đoạn kia để định trời đất, nhưng trời đất, mắt thấy sắp điên rồi. Từ Vị Trường ta lấy mạng thỉnh lên trên, mong bệ hạ suy nghĩ lại.
Thôi đô sứ lập tức lắc đầu, nói:
- Lời này ta cũng không dám truyền đến bệ hạ.
Ngay sau đó, Thôi đô sứ cởi áo choàng của mình xuống, lấy bội đao đè ép và nói:
- Ta sẽ ở lại.
- Thật sao?
- Thật ra không chỉ có đại nhân ngài nghĩ không thông, cho dù là nội vệ lão Phượng Sào chúng ta cũng nghĩ không ra, Đại Sở phượng vệ ta và Ngân Giáp vệ Càn Quốc kia, từ lúc nào lại thua Mật điệp ty người Yến chứ? Nhưng cứ mãi thua, thua. Trong 10 năm qua, mẹ kiếp, vẫn thua! Ta cũng thua đủ rồi!
... ...
- A!
Trên quận thành của Tam Tác quận, hai nhân vật Sở Quốc đang bi thương.
Mà cách nhau sáu mươi dặm, có hai tướng lĩnh rất trẻ đứng mặt đối mặt.
Trước đó, bọn họ đang tranh luận, tranh luận rốt cuộc ai dẫn trung quân đi vào vòng tròn, ai dẫn kỵ binh ở bên ngoài cơ động ứng phó.
Ai cũng muốn tranh giành công việc vào vòng, bởi vì nó nguy hiểm nhất.
- A đệ, hay là chúng ta đánh một trận đi?
Trần Tiên Bá đề nghị.
- Không hay.
Thiên Thiên Mỗi lắc đầu:
- Hai chúng ta một chủ soái, một phó soái đánh một trận thì rất kỳ cục, nếu phụ soái mà biết, sau này chúng ta cũng đừng hòng được dẫn binh ra ngoài nữa.
- Cũng đúng.
Trần Tiên Bá rõ ràng là kính sợ Vương gia nhất, mỗi lần Thiên Thiên đều lấy Trịnh Phàm ra đối phó với Trần Tiên Bá, hầu như đều thuận buồm xuôi gió.
- Như vậy đi, ca, ta tìm một tảng đá, mặt trái khắc hai chữ, một mặt viết chữ ‘Thiên’, một mặt viết chữ ‘Địa’, sau đó ném lên, nếu ra mặt Thiên thì ta đi dẫn trung quân vào vòng tròn, ngược lại thì ngươi đi.
- Cái này...
Lần này Trần Tiên Bá thật sự không phải vì cướp công, mà là không muốn Thiên Thiên lấy thân mạo hiểm.
- Ca, để ngươi ném, thế nào?
- Được.
Trần Tiên Bá lập tức đồng ý, còn bổ sung một câu:
- Quân tử nhất ngôn.
- Tứ mã nan truy.
Trần Tiên Bá cảm thấy mình ném thì ổn hơn, cảnh giới của hắn so với Thiên Thiên cũng cao hơn, có thể khống chế khí huyết vô hình phóng ra ngoài, hoàn toàn có thể nắm giữ kết quả mà không cần nhìn xác suất.
- Ca, người chờ một chút, ta đi tìm một tảng đá.
Thiên Thiên cúi đầu, ánh mắt nhìn xung quanh:
- Ôi, ca, ngươi xem, tảng đá màu đỏ này không tệ, ném tảng này đi.
Thiên Thiên cầm lấy bút lông, trên hai mặt của khối đá màu đỏ phân biệt viết hai chữ “Thiên” và “Địa”.
- Viết xong rồi, ca ca, đưa ngươi.
Trần Tiên Bá đưa tay nhận lấy khối đá màu đỏ, lại nhìn Thiên Thiên đứng trước mặt mình.
Người đệ đệ này vẫn là quá đơn thuần.
- Chuyện nguy hiểm này vẫn nên do ca ca làm đi, nếu ngươi xảy ra chuyện gì bất trắc, cho dù là chiến trường vô tình, Vương gia hiểu được, cũng sẽ không trách phạt ta, nhưng sau này ta làm sao đối mặt với Vương gia?
- A đệ, nghĩ kĩ đi, không được đổi ý.
- Tuyệt không đổi ý.
- Ném!
Trần Tiên Bá ném khối đá màu đỏ lên không trung, hòn đá bắt đầu lăn lộn, nảy lên rồi rơi xuống.
Cuối cùng, ầm một tiếng, rơi trên mặt đất. Mặt trên có một chữ “Thiên”.
Trần Tiên Bá:
- ...
Thiên Thiên đi tới, nhặt hòn đá lên, cười nói:
- Ca, là ta, không thể đổi ý, quân vô hí ngôn.
Da mặt của Trần Tiên Bá không tự nhiên mà giật giật, có chút ngạc nhiên quan sát Thiên Thiên một hồi, sau đó lại xem xét khối đá màu đỏ kia.
Chỉ có điều, hắn nguyện ý thua, chính hắn vốn dự định gian dối, dù Thiên Thiên có dấu diếm điều gì thì hắn có tư cách gì để nói sao? ͏
- Phó soái.
- Mạt tướng nghe lệnh.
- Đây còn tính là tình cảnh gì, cho nên, chúng ta khẳng định có thể thắng, nếu như Tam Tác quận nho nhỏ cũng không bình được, hai anh em ta vẫn nên tiếp tục ở Tấn Đông quân lăn lộn đi.
- Đúng vậy!
Thiên Thiên giơ tay, đang lau chùi chữ trên hòn đá.
Chữ đã viết trên người tỷ tỷ, phải nhanh chóng lau đi.
- Ngươi còn cầm tảng đá này làm gì?
- Tảng đá này có vận may, giữ làm bùa hộ mệnh thôi.
- Được rồi.
Trần Tiên Bá đưa tay, vỗ vai Thiên Thiên:
- Ca cũng sẽ không nhăn nhăn nhó nhó, vốn ta cho rằng, trong quân Tấn Đông, một đời này của ta cùng Lưu Đại Hổ ở bên cạnh Vương gia, tên Trịnh Man kia đầu óc thẳng thắn, Vương gia đời kế tiếp phải dựa vào ta làm việc quan trọng, hiện tại có thêm ngươi.
- Ca, trong quân nhân của chúng ta vẫn còn rất nhiều nhân kiệt.
- Ca ca nhìn không lọt mắt bọn họ.
- Được rồi.
- Việc quan trọng, uy phong thì uy phong, nhưng có lúc cũng rất mệt, cho nên, vẫn là làm song bích tốt, luôn có thể dành thời gian nghỉ nơi một chút.
- Ca, mấy năm qua ngươi đọc không ít sách nhỉ.
- Ha ha ha ha.
Trần Tiên Bá cười rất lâu, sau khi dứt, mở miệng nói:
- A đệ, ngươi nói xem, nếu ngươi sinh ra ở Sở Quốc hoặc Càn Quốc thì tốt rồi, ít nhất ta cũng có thêm một đối thủ, nào giống bây giờ, nhìn thế nào cũng thấy Càn Sở hiện tại là một đống điểm tâm rác rưởi.
Thiên Thiên gãi đầu, giấc mộng đó, ngược lại đã thoả mãn ý nghĩ của Bá ca.
- Ôi, ngươi nói xem, nếu hai ta sinh ra ở hai nước, trên chiến trường lại giao đấu với nhau, cuối cùng ai sẽ thắng?
Thiên Thiên trừng mắt nhìn, ca, ngươi chắc chắn sẽ bị ta một đao đâm chết.
- Ca, đừng hỏi những vấn đề kì quái này được không?
- Thôi thôi, nghĩ những cái đó làm gì, nếu Tam Tác quận nho nhỏ còn muốn giở thủ đoạn bịp bợm, lần này ta sẽ cẩn thận dọn dẹp sạch sẽ hai tên kia. Để người đời biết, để Vương gia nhìn thấy, hai anh em ta rốt cuộc là trình độ nào.
- Hay đó!
Trần Tiên Bá xoay người bước ra, chỉnh đốn binh mã rồi rời đi. Thiên Thiên giơ tay khẽ rung rung, bộ giáp bạc này từng được Tiết Tam thúc thúc tu sửa, kính hộ tâm bị mở ra, bên trong rỗng, Thiên Thiên đặt khối đá màu đỏ ở trước mặt, nhỏ giọng nói:
- Cảm tạ tỷ tỷ.
Thiên Thiên đặt Ma Hoàn vào rồi đặt kính hộ tâm trở về.
Thật ra, Thiên Thiên cũng không lo lắng Ma Hoàn vì bảo vệ mình mà cố ý nhảy ra chữ “Địa”. Tỷ tỷ từng chăm sóc hắn lớn lên, nàng bảo vệ và quan tâm hắn, nhưng tỷ tỷ cũng không phải gà mái canh giữ đàn con.
Quan trọng nhất là tỷ tỷ cũng rất thích chơi đùa.
Thiên Thiên lại đưa tay sờ vị trí kính hộ tâm, tự nhủ:
- Tỷ tỷ nuôi ta lớn, chính là muốn ta cùng tỷ tỷ chơi đùa đúng không.
... ...
Quân Yến tiếp tục tiến về phía tây, chỉ có điều tốc độ đã chậm lại, nhưng vào ngày thứ ba đã tiến vào Vô Phong sơn cách Tam Tác quận hai mươi dặm về phía đông.
Vô Phong Sơn vốn là một toà đàn tràng, trên núi có chùa chiền, cũng có đạo quan, thường là nơi bách tính địa phương trong quận thành cầu thần bái phật.
Sau khi quân Yến vào nơi này, phần lớn hoà thượng đạo sĩ đều chạy trốn rồi.
Chuyện này cũng rất bình thường, tuy nói ngoài Phụng Tân thành có một miếu Hồ Lô, nhưng cả Tấn Đông thật ra cũng chỉ có một toà miếu này thôi.
Còn lại, nếu người nào dám to gan tiến vào địa giới của Tấn Đông, cơ bản đều bị đóng gói đưa đến Tuyết Nguyên, dùng tinh thần phát triển cống hiến lực lượng cho dân chúng của Tuyết Nguyên.
Cũng bởi vậy, có thể nói, quan cảm của người xuất gia trong Tấn Đông có thể nói là cực kém, thổ phỉ giặc cỏ gặp phải người xuất gia tốt xấu cũng duy trì sự khách khí cơ bản, nhưng Vương phủ của Tấn Đông kia lại một chút cũng không có.
Chuyện hoà thượng đạo sĩ chạy sạch cũng không quan trọng lắm, có câu nói, hoà thượng chạy được người không chạy được miếu, lời này cũng thực hiện tại đây rồi.
Giáp sĩ quân Yến tìm kiếm ở miếu thờ trong đạo quan, tìm ra vài hang giấu lương thực, vàng bạc châu báu đều rất dễ mang, còn khẳng định lúc chạy trốn, lương thực là thứ mà một là không tích, hai là tích rất nhiều, dùng một chốc không thể dời đi hết, chỉ có thể che giấu.
Lương thực còn rất nhiều, khiến quân Yến không gặp khó khăn vì thiếu thốn, mọi người ăn no còn dư lại rất nhiều.
Trong hai ngày này, không ít người phát hiện trong quân đội ít đi rất nhiều kỵ binh, mặt khác, bọn họ cũng rất lâu không gặp đô thống đại nhân rồi. ͏