Quân sĩ cũng không suy nghĩ nhiều, nhưng những con cháu đại tộc một đường xưng huynh gọi đệ với Trần Tiên Bá rõ ràng cảm giác có điều không bình thường.
Thiên Thiên thân làm phó soái, lệnh cho đại quân vào Vô Phong sơn, sau khi kiểm kê hoàn thành, lệnh cho dân phu và phụ binh doanh dựa vào cấu trúc địa hình để tiến công.
Trong Đại Hùng Bảo Điện, Thiên Thiên cầm cuốn sổ phụ tá trình lên.
Hai phụ binh họ Đàm vừa phát hiện hai nơi ẩn náu, bên trong có không ít quân giới.
Tam Tác quận tiếp giáp Thượng Công quận, xem như là biên giới binh hoang mã loạn, bách tính nơi này sinh sống rất bình thường, bằng không sẽ không bị Khuất Bồi Lạc dựa vào Sở Tự doanh thu nạp nhiều lưu dân như vậy. Nhưng đến hoà thượng đạo sĩ trải qua tháng ngày rất thoải mái, còn hiểu được tầm quan trọng của tự vệ.
Chỉ có điều, khi quân Yến thực sự đến, người xuất gia vẫn chưa cầm binh khí chống lại "cường đạo", mà rất quyết đoán lựa chọn không chống cự, rời nhà mà chạy.
Những binh khí giáp trụ này, thật ra quân Yến cũng không quá để ý, không hề khoa trương khi nói quân giới của Tấn Đông đứng đầu thiên hạ.
Những mũi tên dạng này, vẫn là càng nhiều càng tốt, mũi tên có tác dụng lớn, tiêu hao lại nhanh.
- Truyền lệnh xuống, đem quân giới phân phát cho dân phu, sau đó, ghi công đầu cho hai phụ binh họ Đàm.
- Rõ.
- Chờ một chút, họ Đàm, sao có chút quen tai?
- Điện hạ quên rồi sao, lúc trước ở Trấn Nam quan, ngài dựa theo quân luật trừng phạt một thiếu chủ của Hải Lan bộ, nguyên nhân là vị thiếu chủ kia không biết điều bắt nạt người khác.
- Ồ, chính là hai người bọn họ.
Thiên Thiên sau đó từng viết thư nói đỡ bọn họ cho cha mình, dùng qua hai người họ.
- Có thể không phải sao? Hai huynh đệ này vẫn trong quân doanh nói ngài năm đó võ dũng cương trực công chính đó.
- Ha ha
Thiên Thiên cười lớn, vung tay nói:
- Được rồi, đem mệnh lệnh truyền xuống, sau đó gọi những người đó đến đây, bọn họ không phải ầm ĩ muốn gặp đô thống sao?
- Tuân lệnh!
Thiên Thiên kéo một cái ghế ngồi xuống, sau lưng là một pho tượng Phật.
Thiên Thiên ngồi trên ghế, lúc đầu chút nghiêm túc, ngay lập tức lại không biết làm gì.
Tại sao Trần Tiên Bá lại thích thảo luận với hắn: Nhìn xem ta có giống Vương gia không?
Bản chất là vì... Hai anh em thực sự có cùng sở thích ham muốn, có một tiếng nói chung.
Thực sự so với Trần Tiên Bá, Thiên Thiên còn sùng bái cha mình nhiều hơn, làm nhi tử, bắt chước cha của chính mình vốn là một bản năng.
Chỉ là, Thiên Thiên luôn cố gắng nhưng không thể bắt chước được, giống như trước khi lên bờ, hắn muốn học cha mình trước trận la hét nhưng chỉ có thể âm thầm ăn Shaqima.
Thiên Thiên không muốn nghĩ rằng bởi vì họ không phải là cha con ruột, vì vậy không thể bắt chước, dù sao cũng có lúc hắn cảm thấy có một số cái Trần Tiên Bá bắt chước rất tốt, rất giống.
Không có lý nào mà mình không thể bắt chước được!
Thiên Thiên mở kính hộ tâm của mình ra, lấy Ma Hoàn ra.
- Tỷ tỷ, ngươi nói xem, nếu phụ thân ở đây, phụ thân sẽ làm gì?
Ma Hoàn bay ra khỏi tảng đá, “nhìn” Thiên Thiên.
- Tỷ tỷ, ngươi dạy ta làm đi, nếu là phụ thân, thì bây giờ nên làm gì.
Thiên Thiên lại cầu xin lần thứ hai.
Ma Hoàn lơ lửng ở đó, có vẻ rất khó hiểu...
Tại sao ngươi muốn bắt chước theo hắn?
Hắn có gì tốt mà phải bắt chước?
Quan trọng nhất là, Ma Hoàn vẫn còn nhớ rõ năm đó dưới Ngọc Bàn thành, sau khi Trịnh Phàm hạ lệnh giết tù binh, một người đi dọc theo bờ sông đầy xác chết trôi để tiến hành thay tim, mà Tĩnh Nam Vương đi theo phía sau Trịnh Phàm hộ pháp...
Lần đó, Ma Hoàn cũng thể hiện sự chăm sóc, cũng là lần đầu tiên hắn hoàn toàn hiện ra trước mặt Điền Vô Kính, đối diện với ánh mắt của Điền Vô Kính, lần đó đã cho Ma Hoàn ấn tượng cực kỳ sâu sắc.
Vì vậy, đối với Ma Hoàn, ngươi cứ ngồi đó cho tốt, học theo cha của ngươi không phải là tốt, tại sao lại ép mình học chuyện đó?
Tuy nhiên, cuối cùng Ma Hoàn cũng mềm lòng, ít nhất là khi đối mặt với đứa trẻ được mình chăm sóc từ nhỏ đến lờn thì rất khó từ chối.
Thiên Thiên ngồi ở đó, tảng đá lơ lửng bay qua giúp hắn chỉnh sửa tư thế ngồi của mình, thực hiện điều chỉnh chi tiết.
Chốc lát sau, Thiên Thiên vắt chân lên, tay trái chống cằm, cả người dựa vào ghế. Thiên Thiên cũng theo trí nhớ của mình để điều chỉnh biểu cảm, cố gắng bày ra biểu cảm cười như không cười mà cha mình thích. ͏
- Cảm tạ tỷ tỷ.
Ma Hoàn bay thật nhanh trở lại kính hộ tâm, chuồn đi...
Lúc này, mười tám “huynh đệ người Sở” của Trần Tiên Bá đi vào Đại Hùng Bảo Điện.
Bọn họ vốn tưởng là sẽ nhìn thấy Trần Tiên Bá, không ngờ chỉ có Thế tử điện hạ ngồi ở bên trong.
Thế tử rất lười biếng ngồi trên ghế, hình tượng đó và bức tượng Phật phía sau tạo thành một cảm giác rất mạnh mẽ kích thích thị giác.
Chủ yếu là đối với những con cháu hào cường nơi này mà nói, bất kể là thân phận Thế tử Tĩnh Nam Vương hay là thân phận trưởng tử Nhiếp Chính Vương, đều là tồn tại mà bọn họ cần phải tuyệt đối ngước mặt trông lên.
- Bái kiến Thế tử điện hạ!
- Bái kiến Thế tử điện hạ!
Mười tám người đồng thời quỳ xuống.
Thiên Thiên cũng không lên tiếng.
Có mấy người trong số mười tám người này theo bản năng muốn đứng dậy, thường là trong quân đội, bái kiến cũng có nghĩa là, nhưng sau khi đứng dậy một nửa, họ thấy nam tử kia trên ghế không hô “đứng dậy”, thậm chí nhắm mắt lại.
- Chuyện này...
Những người vừa mới đứng lên được một nửa, bọn họ chỉ có thể quỳ trở lại lần nữa.
Một lúc lâu sau, Thiên Thiên vẫn nhắm mắt lại, chỉ có ngón tay thì vẫn liên tục gõ lên tay vịn.
- Cốc...
- Cốc...
- Cốc...
Rất nhiều lúc, có một số chuyện giống như dệt áo len, mới đầu khó khăn mới là mở đầu tốt, sau này cũng có thể thuận thế dệt khéo rồi.
Thiên Thiên mở mắt ra.
Trong mười tám người đang quỳ này, hắn chỉ nhớ một người, họ Chu, tên là Chu Phong.
Bởi vì khóe miệng hắn có một nốt ruồi lớn, càng bởi vì hắn từng đề nghị Trần Tiên Bá là vợ mình làm việc rất tốt, muốn chia sẻ với Trần Tiên Bá.
Trần Tiên Bá từng cười nói cho Thiên Thiên nghe, cho nên Thiên Thiên ấn tượng nhất với hắn.
Những người khác, thậm chí hắn không thể nhớ nổi tên.
Nhưng không quan trọng, nhớ kỹ một người là đủ rồi.
- Chúng ta sắp bị bao vây rồi.
Thiên Thiên nói:
- Quận binh Tam Tác quận, chậm nhất là tối nay sẽ bao vây ngọn Vô Phong sơn dưới chân chúng ta.
Vừa nói xong, đám người quỳ gối trên mặt đất nhao nhao tỏ vẻ ngạc nhiên.
- Ôi.
Thiên Thiên thở dài, tiếp tục nói:
- Không phải bổn điện hạ xem thường người Sở các ngươi, thật sự là người Sở các ngươi... Quá vô dụng, Hoàng đế Sở Quốc đều rõ ràng ở trước mặt phụ soái ta tạm thời tránh mũi nhọn, vì sao những tên hề nhảy nhót ở địa phương này lại luôn cảm thấy có thể dựa vào mấy lượng thịt của mình, mưu toan cắn xé ta nhỉ? Các ngươi cũng thấy, Tiên Bá không ở Vô Phong sơn, hắn đi đâu cơ chứ? Hắn đi gọi quân tiếp viện rồi.
Thiên Thiên ngáp mỗi ngày, bộ dạng rất buồn ngủ:
- Lên bờ Vị Hà, bản điện hạ đích thân dẫn cẩm y vệ của phụ soái, đánh tan đội thân binh mã của Định vương Hùng Đình Sơn của Sở Quốc. Lần này, cũng là vì phụ soái muốn rèn luyện bổn điện hạ, để cho ta cùng Tiên Bá đến phía Tay công thành đoạt đất, lập nên chiến công. Nhưng phụ soái của ta lại rất lo lắng cho ta, sợ ta trẻ tuổi, không biết nặng nhẹ, sợ tâm tính thiếu niên của ta gây ra chuyện bất trắc. Vì vậy, ở phía sau đại quân của chúng ta vẫn có một nhánh Thiết kỵ Tấn Đông đi theo ta, không nhiều lắm, cũng chỉ có ba vạn thôi.
Ba vạn Thiết kỵ Tấn Đông...
Mọi người quỳ gối trên mặt đất, đưa mắt nhìn nhau, có vẻ không nhiều lắm, nhưng phải biết rằng trên chiến trường, ba vạn Thiết kỵ Tấn Đông cần bao nhiêu mạng của quân Sở mới có thể lấp đầy?
Theo lời Thiên Thiên nói và xem xét thân phận của Thiên Thiên, tất cả mọi người tự nhiên nghĩ đến ba vạn Thiết kỵ kia đều là bố trí tinh nhuệ.
Ở đây, cũng phải nhớ một công lao của Trần Tiên Bá, khi hắn cùng những “huynh đệ” này uống rượu ăn thịt, sẽ sắp xếp thuộc hạ của mình thỉnh thoảng đến báo cáo vị trí và hành trình của hậu quân, hắn không nói ra, nhưng đã sớm làm cho bọn họ nghi ngờ là sẽ có một đội quận đi theo mình.
Vì vậy, Thiên Thiên vừa nói ra, bọn họ tự nhiên sẽ tin tưởng không hề nghi ngờ.
- Chắc các ngươi cũng rất rõ ràng, lúc này đây, phụ soái dẫn đại quân vào Sở, tuyệt đối không chỉ đơn giản là đánh một thảo cốc, binh mã Tấn Đông ta sẽ vững vàng khống chế nơi này. Và sau này các ngươi cũng sẽ không còn là người Sở, mà là một thành viên của Tấn Đông ta. Vốn dĩ ta đã nghĩ, tất cả các ngươi có thể hiểu chuyện, nhưng ai ngờ thực sự vẫn có người che giấu những tâm tư khác. Chu Phong, sư huynh Tiên Bá của ta đối xử với ngươi không tệ, tại sao ngươi còn âm thầm liên lạc với quận thành kia? Rốt cuộc ngươi có ý gì. ͏