Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2713 - Chương 2713. Không Phải Vậy

Chương 2713. Không phải vậy
Chương 2713. Không phải vậy

Cho dù bọn họ không thiếu thốn lương thảo, lúc trước, khi trên đường hành quân về phía Tây, bọn họ cũng chú ý bổ sung thêm lương thảo, thu gom vật dụng khắp nơi. Nhưng những thứ hậu cần cần thiết này không lúc nào là nhiều cả, đặc biệt là ở thời chiến tranh phải đánh cố thủ như này.

Có nhiều lúc, ngươi có thể đánh cố thủ được bao lâu không phụ thuộc vào tố chất binh mã của người tinh nhuệ nhường nào, mà là... phụ thuộc vào việc lương thảo cất trữ được là bao nhiêu.

Ví dụ như Thiên Thiên biết cha của Khuất Bồi Lạc, trụ quốc Đại Sở, năm xưa từng dẫn đầu quân đoàn bộ binh tinh nhuệ nhất thời bấy giờ, nghe nói đội quân đó có thể chống chọi được với quân Thiết kỵ của Đại Yến ở vùng bình nguyên, kết quả cuối cùng là lúc cố thủ ở Ngọc Bàn thành, do thiếu thốn lương thực nên không còn cách nào khác, đành mở cổng thành đầu hàng.

Hiện nay, lực lượng mà Thiên Thiên có trong tay khoảng gần năm ngàn phụ binh. Tuy rằng kỹ năng chiến đấu và khả năng tấn công vẫn còn kém xa so với chính binh, nhưng do từ trước đến nay Tấn Đông vẫn theo chế độ phụ binh, vậy nên thật ra phụ binh của Tấn Đông, quận binh của Yến Quốc và quân lính của Sở Quốc, không tính cấm vệ quân của hoàng tộc ra thì ba lực lượng này tương đương nhau.

Cộng thêm phụ binh của Tấn Đông vẫn chỉ là dự bị của chính binh, tương đương với hậu doanh của Tĩnh Nam quân của cha ruột mình năm xưa. Nếu xét về kỷ cương quân doanh và năng lực của người chỉ huy thì hơn hẳn binh mã của địa phương.

Ngoại trừ phụ binh ra, trong tay Thiên Thiên còn có dân phu.

Tất nhiên tố chất của dân phu kém hơn rất nhiều, nhưng đây chỉ là lớp tấn công đầu tiên. Chọn dân phu cũng là bởi muốn lấy thanh niên trai tráng làm lực lượng nòng cốt, nếu cầm vũ khí lên vẫn có thể chiến đấu được. Với lại rất nhiều dân phu có xuất thân tầm thường khát vọng được đổi đời nhờ vào chiến công.

Ở Tấn Đông, không thời nào là không có những bá tính thường dân muốn vươn mình thành thần thoại nhờ chiến công. Bởi Vương gia của bọn họ chính là thần thoại của thần thoại.

Còn một điều nữa, Thiên Thiên thầm hiểu rõ nhưng nếu nói về vấn đề này thì khó tránh khỏi tiêu cực quá.

Đó chính là mặc dù hiện tại mình đang tác chiến nơi đất khách quê người, nhưng dù sao Tấn Đông cũng là nơi có chế độ quản lý hộ tịch cực kỳ chặt chẽ, chẳng lẽ có thể để gần vạn binh lực trong tay mình bị tan rã ư? Đầu hàng ư? Sợ chiến đấu ư?

Trước khi những người này định làm thế thì bọn họ phải cân nhắc đến người thân ở Tấn Đông.

Những năm gần đây, không phải chưa từng có người thử đào ngũ, cũng không phải chưa từng có xích mích, xung đột nhỏ xảy ra trong quân đội, một khi đã nhiều người thì luôn có người tham sống sợ chết.

Vì vậy, mỗi lần có dấu hiệu của những sự việc đó sắp xảy ra thì người thân của bọn họ sẽ phải chịu cái kết rất thê thảm. Bị đánh là một trong những hình phạt thường được áp dụng nhất, sau đó mang đi bêu rếu ở khu vực bảo trại đóng quân khai hoang, thậm chí là ở cả những khu vực lân cận.

Phía trước có một cây đuốc dựng thẳng, đây cũng chính là điểm yếu trong buổi tuần tra tối nay. Do phía dưới là một dốc nghiêng nên mới cần để người ở lại trông coi.

Điều khiến Thiên Thiên hơi bất ngờ chính là bên cạnh cây đuốc, một sĩ tốt đang cầm sách, giơ ra dưới ánh lửa để đọc.

Thiên Thiên đi tới, người kia say sưa đọc sách, tất nhiên không nhận ra Thiên Thiên lại gần. Đúng lúc này, một tiếng quát khẽ truyền đến:

- Khẩu lệnh!

Thiên Thiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một người ở vị trí khác đang giương cung, lắp tên, nhắm về phía mình.

Còn người đang đọc sách kia bị dọa sợ đến run cả tay, sách rơi xuống đất.

- Bái kiến phó soái!

Đàm Tiểu Dũng là người đọc sách ban nãy, nhận ra người trước mặt là ai trước nên lập tức quỳ gối xuống.

Ca ca đứng cách đó không xa cũng lập tức hành lễ:

- Bái kiến phó soái!

Bỗng nhiên cái khó ló cái khôn, Đàm Tiểu Dũng lập tức phân bua:

- Bẩm phó soái, ta và ca ca ta thay phiên nhau canh gác, hiện tại đang là ca ca gác thay cho ta.

Ý tứ của hắn là không phải hắn mất tập trung. ͏

Thiên Thiên cũng không trách tội hắn mà cúi người xuống, nhặt quyển sách nằm trên mặt đất kia.

Quyển sách này là sách viết tay.

Trên bìa có đề tên là...

...

- Trịnh Tử binh pháp? Đại nhân, ngài cũng đọc loại sách này ư?

Thôi đô sứ cười hỏi.

Từ Vị Trường để quyển sách trên tay xuống, xoa xoa mi tâm rồi nói:

- Nước đến chân mới nhảy.

Thôi đô sứ rót một chén trà cho Thái thú đại nhân:

-Viện binh của Lưu Sa quận đã đến chưa?

- Không có tin tức nào cả, sợ là không đến được rồi.

Thôi đô sứ nói:

- E rằng bên Lưu Sa quận còn chưa cả đến Phạm Thành.

- Không phải không đến được, chỉ sợ vốn dĩ đã không có ý định đến đây thôi.

Từ Vị Trường dửng dưng cười giễu:

- Xem chừng định chờ đến khi đại quân của người Yến càn quét qua Tam Tác quận của ta, bắt đầu hành quân về phía Lưu Sa quận của hắn thì hắn mới vơ vét của cải, châu báu chạy trốn.

Thôi đô sứ cười, gật gù nói:

- Cũng không thể trách bọn họ hoàn toàn được. Những năm gần đây, bởi vì Thượng Cốc quận và Phạm Thành mà hai quận Tam Tác, Lưu Sa bị mất đi rất nhiều lưu dân, thật sự là rất nhiều. Hai quận này của chúng ta đã suy tàn từ lâu rồi.

- Nhà tan thì mặc cho kẻ trộm tùy tiện vào quấy phá, không quan tâm nữa ư?

Từ Vị Trường hỏi ngược lại.

- Cứ từ từ tính toán.

- Vấn đề không phải ở đấy. Thật ra thứ đáng giá nhất không phải là ngôi nhà mà là mảnh đất xây nhà. Chỉ e người Yến chẳng buồn đếm xỉa đến nhà của đất Sở chúng ta đâu. Thôi, không nói những chuyện này nữa, hôm nay Thôi đô sứ thấy trận thế phòng thủ ở Vô Phong sơn thế nào?

- Rất có trật tự.

- Ồ?

- Ta có nghe nói, người dẫn quân vào Tam Tác quận trong trận chiến này là trưởng tử của Nhiếp Chính Vương Yến Quốc, cũng chính là thế tử của vị Tĩnh Nam Vương Yến Quốc khi xưa.

- Quả là hậu bối của danh soái, hơn nữa còn là hậu bối của hai vị danh soái, cũng coi như không phụ gia giáo.

- Còn một chuyện nữa có lẽ đại nhân chưa biết. Lúc người Yến mới tiến quân đến địa phận Thượng Cốc quận, vượt qua Vị Hà, từng giao tranh với Định Thân Vương của Đại Sở chúng ta ở trên bờ sông. Trận đó Định Thân Vương chịu thua thiệt, không nắm được phần thắng nào. Người dẫn quân đánh trận chính là vị Tĩnh Nam Vương thế tử đó.

- Được rồi, lão phu rút lại lời nói vừa rồi, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì vị hậu bối trẻ tuổi trên núi kia am hiểu chiến sự hơn cả lão phu.

- Cũng không phải vậy, đại nhân ngài...

- Không cần phải lấp liếm làm gì. Trước khi lâm trận mà lão phu còn phải đọc binh thư của lão tử người ta, nếu chuyện này đồn ra ngoài thì còn mặt mũi nào nữa, phải không?

- Ha ha.

- Ha ha.

Hai người cười phá lên.

- Nhưng chuyện này cũng không còn cách nào khác. Lão phu cũng ở thế khó, tuy rằng triệu tập toàn quận thì cũng gom được ba mươi ngàn quận binh, kêu gọi thêm các thanh niên trai tráng trong quận ngoài thành cũng có thể tập hợp được ba mươi ngàn người nữa. Nếu cho sáu vạn nhân mã tiến quân vào đầm lầy thì vẫn sẽ mạnh mẽ oai phong như thường. Tuy nhiên trong lòng ai cũng hiểu, nếu thật sự lên chiến trường, lại còn đối mặt với người Yến thì thực lực vẫn chưa đủ. Trong quyển binh thư này đã viết, muốn bao vây quân địch, điều cần tránh nhất là bốn phía giống nhau. Đáng tiếc, không phải lão phu không biết cách bày binh bố trận như vậy rất kém cỏi, mà là trong sách này cũng đã nói, nếu thiếu một phía thì phải lấp đầy vào, hoặc là dùng một toán binh lính tinh nhuệ để kéo dài thế trận. Những nhân mã này đều là lão phu mặt dày lôi kéo đến đây, bây giờ miễn cưỡng coi như là một đội quân hùng hậu. Bên kia bày trận hổng một chỗ, người Yến lập tức sẽ xông đến, chưa bàn đến chiến đấu, chỉ mới đối diện với người Yến thôi mà bọn họ đã mất hết dũng khí, e là vắt chân lên cổ tháo chạy. Quân Yến không đầy vạn, đầy vạn không thể địch. Rốt cuộc thì ai là người đầu tiên lan truyền câu nói này?

- Bẩm đại nhân, nhớ không lầm thì người đầu tiên nói hẳn chính là Nhiếp Chính Vương của Yến Quốc.

- Khách quan mà nói thì người Yến không phải ba đầu sáu tay, nhưng câu này lan truyền lâu như vậy, người nghe hẳn vẫn tin. Đáng tiếc, Đại Sở ta vốn có hy vọng mượn đại thắng xứ Lương để lật ngược tình thế, ấy thế mà người Càn lại để vị Nhiếp Chính Vương kia đánh chiếm mất kinh thành. Có đôi khi lão phu đã từng nghĩ, việc nước đến như vậy rồi, cố gắng cầm cự tiếp để làm gì? ͏

Hết chương 2713.
Bình Luận (0)
Comment