Không đợi Thôi đô sứ trả lời, Từ Thái thú nói bằng giọng tự giễu:
- Đành cố gắng hết sức thôi.
Dứt lời, Từ Thái thú lại cầm quyển Trịnh Tử binh pháp lên, lật ra xem, đồng thời nói:
- Thôi đô sứ, làm phiền ngài đi tuần rồi.
- Ngài yên tâm, hiện tại so với quân Yến, ít nhất quân ta vẫn được coi là một đội quân mạnh, không đến nỗi là tàn binh.
- Ha ha, vậy thì tốt.
Từ Thái thú tiếp tục đọc sách.
Thôi đô sứ đi đến cửa lều trại thì dừng bước, quay đầu lại, hỏi:
- Đại nhân, ngài cảm thấy quyển sách này như nào?
- Chi tiết cặn kẽ, từng từ quý giá, càng ngẫm càng hay.
- Bệ hạ từng hỏi Định Thân Vương gia rằng quyển sách này như nào.
- Ha, vậy Định Thân Vương gia kia trả lời như nào?
- Vương gia đáp, người không am hiểu binh pháp càng đọc càng cảm thấy tuyệt vời khôn xiết.
- Ha ha, ha ha ha ha.
Từ Vị Trường chỉ chỉ Thôi đô sứ, ấy nhưng chẳng hề tức giận mà chỉ cảm khái:
- E là thằng nhóc tí tuổi trên núi kia thấy đối thủ như lão phu thì cũng cảm thán thật vô vị, thật vô vị.
Ngay lập tức, Từ Vị Trường vứt quyển Trịnh Tử binh pháp xuống, cầm quyển sách khác lên, nói:
- Vậy lão phu không đọc binh thư nữa, lão phu đọc thơ. Càn Quốc Văn Thánh từng mắng vị Nhiếp Chính Vương kia hạ thấp văn thơ thành thằng hề kéo đường nhân đầu đường xó chợ. Thật ra ta rất thích bài Mãn Giang Hồng của vị Nhiếp Chính Vương đó. Câu ta thích không phải là “Đói, vùng lên ăn thịt giặc Yến, khát, cười chém Hung Nô uống huyết”. Mà là câu: “Rồi đây giành lại cả giang san, về chầu cửa khuyết”.
Từ Vị Trường nhìn Thôi đô sứ, hỏi:
- Thôi đô sứ, ngươi nói xem tương lai của Đại Sở ta thật sự sẽ “có một ngày kia” sao?
- Không sợ ngài chê cười, ta thật sự không lo lắng tám trăm năm giang sơn xã tắc của Đại Sở ta sẽ suy vong.
Từ Vị Trường gật gù, nói:
- Nước Tấn cũng nghĩ như vậy.
- Được rồi, ti chức phải đi tuần tra rồi, không thể hàn huyên với ngài được nữa.
Thôi đô sứ rời khỏi lều vải.
Ánh mắt của Từ Vị Trường nhìn về phía ánh nến trên khay trà.
Lúc Thôi đô sứ đi ra ngoài đã quên khép lại rèm che lều vải. Đúng lúc này một ngọn gió lùa vào, thổi đến mức ngọn lửa bập bùng liên tục, gần như sắp tắt.
Từ Vị Trường vô thức đưa ra ra muốn chắn gió, bảo vệ ngọn nến này, khốn nỗi cơn gió thổi vào lều là gió xoáy.
Một lúc sau...
Ánh nến tắt.
Chỉ có chậu than hoa nhỏ ở giữa lều thỉnh thoảng bùng ra ánh lửa đỏ.
- Ài...
Từ Vị Trường buông tiếng thở dài, tiện tay cầm một quyển sách trên bàn trà lên, đứng dậy đi tới bên cạnh chậu than, biến giấy thành mồi lửa, sau đó xoay người quay về trước khay trà, dùng mồi lửa bằng sách đó để thắp sáng ngọn nến thêm lần nữa.
Sách vẫn đang cháy, tro tàn liên tục rơi xuống.
Từ Vị Trường duỗi tay ra, sờ khay trà tích đầy tàn giấy bị cháy, cười nói:
- Từ xưa đến nay, nào có quốc gia nào trường tồn với năm tháng? Nào có triều đại nào bất diệt với thời gian? Đại Hạ hùng mạnh khi xưa, giờ có còn không? Trăm nghìn năm sau, nhật nguyệt xoay vần, tinh tú luân chuyển, sơn hà biến hóa, thứ còn có thể tồn tại, e chỉ có áo Sở tuyệt đẹp, tóc Sở bồng bềnh, nhạc Sở tao nhã...
Từ Vị Trường đốt từng quyển từng quyển, đến khi đốt được hơn một nửa thì ném hết chúng vào trong chậu than.
- Quần áo là người mặc, kiểu tóc là người vấn, thanh nhạc là người gõ. Suy cho cùng phải có người làm thì mới để lại những điều thú vị cho đời sau rảnh rỗi lật lại ngắm nhìn, đúng không?
...
- Lúc rảnh rỗi lấy sách ra đọc là được, không cần học thuộc lòng như thế.
Thiên Thiên nói với Đàm Tiểu Dũng.
Sau khi dò hỏi, rốt cuộc Thiên Thiên cũng biết hai huynh đệ này và mình còn có quan hệ “tình nghĩa bánh màn thầu”, vả lại hai người bọn họ còn phát hiện ra nhóm người tăng đạo đang lẩn trốn trong kho vũ khí này.
Vì vậy, Thiên Thiên vui lòng nói với Đàm Tiểu Dũng thêm vài câu.
Bởi vì trước đây cha hắn từng nói với hắn rằng, nếu đọc những cuốn binh thư này thì chung quy cũng chỉ là đọc, nếu muốn học cách chiến đấu thì tự bản thân phải đi xem, quan sát xem một kỵ sĩ một ngày ăn hết bao nhiêu lương thực, chiến mã ăn hết bao nhiêu cỏ khô, quan sát xem dân phu vận chuyển của đội hậu cần đẩy một xe lương thực đi bao nhiêu dặm, tốn hết bao nhiêu ngày, với lại bọn họ ăn mất bao nhiêu bao lương thực trên xe đẩy...
- Nên chăm chỉ quan sát xem những người bên cạnh ngươi làm như nào, chăm chỉ quan sát những người xuất sắc làm như nào, những thứ này có ích hơn những gì trong sách viết rất nhiều. ͏
- Tạ ơn... tạ ơn phó soái.
Đàm Tiểu Dũng cực kỳ kích động.
- Ừm.
Lúc Thiên Thiên chuẩn bị rời đi để tuần tra tiếp thì lại nhìn thấy Đàm Tiểu Dũng chủ động nghiêng vai về phía hắn, còn hơi ngồi xổm xuống.
À...
Thiên Thiên chỉ đành bắt chước cha, vỗ vỗ vai Đàm Tiểu Dũng.
Gương mặt Đàm Tiểu Dũng ửng đỏ vì phấn khích.
Thiên Thiên chỉ nở nụ cười, xoay người đi đến khu vực cần tuần tra tiếp theo.
Một đêm này, hai bên đều gió yên biển lặng.
Nói một cách chính xác thì trên núi, ngoại trừ một ít quân Yến phải gác đêm ra thì tất cả đều ngủ một giấc ngon lành.
Dưới núi, quân Sở vẫn một mực đề phòng quân Yến thừa dịp đêm đen mà tập kích doanh trại. Quân Sở canh gác đến hơn nửa đêm, sau đó lại cảm thấy lúc trời tờ mờ sáng là lúc mà con người thả lỏng cảnh giác nhất, rất nhiều tướng tá đến đây lấy roi quất sĩ tốt để bọn họ duy trì được sự tỉnh táo vào thời khắc nguy hiểm nhất.
Đáng tiếc, quân Yến trên núi vốn chẳng có ý định đánh úp.
Đến buổi sáng, vùi nồi niêu để nấu cơm, từng làn khói trắng bốc lên nghi ngút, chẳng hề giấu giếm, người Yến bắt đầu ăn cơm.
Trong doanh trại quân Sở, cũng bắt đầu vùi nồi nấu cơm.
Từ Vị Trường nhìn Thôi đô sứ với đôi mắt đỏ ngầu, cười nói:
- Thức trắng đêm?
- Đúng vậy.
Thôi đô sứ vừa ăn cơm vừa mắng.
- Chó Yến không đến như mọi khi.
Hình như cảm thấy lời mình vừa nói hơi ngu ngốc nên Thôi đô sứ bèn chữa cháy:
- Cũng do ta, làm phiên tử lâu rồi, ngài bảo ta dò hỏi nội tình quân địch thì không sao, ấy thế mà bảo ta chỉ huy đánh trận thì cứ mơ mơ màng màng, nhìn gà hóa cuốc.
Từ Vị Trường lắc đầu, nói:
- Quân Yến trên núi không đánh lén ban đêm, điều này nghĩa là người Yến trên núi không sợ gì cả, e là chúng có hậu chiêu.
- Chuyện này...
- Không sao, đợi đến lúc tấn công, treo cờ của ta càng cao càng tốt, càng bắt mắt càng tốt, phải để cho người Yến vừa nhìn đã phát hiện ra Thái thú Đại Sở ta đây đang ở vị trí nào. Lại phải làm phiền Thôi đô sứ điều động thuộc hạ của ngươi, vả lại tuyển chọn thêm những lính tinh nhuệ từ ba mươi ngàn quận binh, bố trí bảo vệ ở xung quanh ta. Những chông sắt, sừng hươu, hầm động vân vân đã được bố trí từ trước phải đào lên, đợi khách đến.
Thôi đô sứ hơi ngạc nhiên nhìn Thái thú đại nhân – người mà tối hôm qua vẫn còn đang cầm và đọc Trịnh Tử binh pháp:
- Cả đêm qua ngài đọc binh pháp sao?
Từ Vị Trường tức giận thốt lên:
- Bị ngươi chọc tức quá, ta đốt hết đống sách kia rồi.
- Được, tiểu tử nhà ta đọc sách cũng chẳng thấm được bao nhiêu, trở về ta sẽ đốt hết sách trong nhà.
- Cách của ta là cách bần cùng nhất.
Từ Vị Trường nói:
- Trước tiên ta tưởng tượng như mình sắp bại trận, thông qua đó, ta đoán xem người Yến làm thế nào để ta bại trận một cách nhục nhã nhất. Ha, lại nói, vừa nghĩ như thế ta lại cảm thấy thông suốt hơn rất nhiều.
Quân Yến ăn cơm xong, vẫn ở trận địa sẵn sàng đón địch.
Ai ngờ, không biết người Sở định bày trò gì mà mãi đến giữa trưa, đến đầu buổi chiều rồi mà mới thật sự bắt đầu đợt tấn công đầu tiên.
Nhất thời, trống trận dưới núi nổi lên, cờ xí phấp phới, quân binh tiểu tướng từ các phía đổ dồn về phía Thái thú xin được dẫn quân ra trận, họ vỗ ngực cam đoan.
Quả đúng là một bức họa hùng binh Đại Sở.
Có điều khí thế rầm rộ này lại khiến người ta hơi khó xử.
Theo lý thuyết, thừa thế xông lên mà lại bại... Đợt tấn công đầu tiên này hẳn là lần tấn công mạnh mẽ nhất, ấy thế mà sau khi giao chiến với quân Yến trên núi, ba nhánh quân Sở lại chịu phần thua.
Vốn dĩ đến xế chiều mới triển khai tấn công, kết cục bại trận này đến quá nhanh, cách bữa khuya chẳng bao lâu. Vì vậy quân Sở thay một nhóm nhân mã khác ra trận, vội vàng phát động một đợt tấn công mới trước giờ cơm.
Lần này, cuộc chiến ác liệt diễn ra lâu hơn một chút, người Yến bắt đầu phải lùi lại.
Quân Sở được đà tiến lên, chẳng quan tâm đến quân lệnh truyền đến từ đằng sau, họ bắt đầu liều lĩnh hơn, sau đó lại bị một làn sóng tấn của người Yến từ trên núi phản công lại, chỉ trong một đợt mà đã bị đánh cho tan tác.
Trong đó, có một nhánh quân do mười tám vị của Trần Tiên Bá... À không, bây giờ là mười bảy vị huynh đệ kết bái phụ trách.
Nhóm người này là con cháu của các phú hộ nước Sở, ngày nào cũng bị Thiên Thiên hăm dọa, cộng thêm bị nhóm Chu Phong đổ thêm dầu vào lửa nữa. Bây giờ đối diện với quân Sở yếu thế, bọn họ càng hừng hực ý chí chiến đấu. ͏