Nếu không có Thiên Thiên ra lệnh căn ngăn đúng lúc, bọn họ lại không dám vi phạm mệnh lệnh của Thiên Thiên, sợ là nhóm người này sẽ bị máu nóng dồn lên não, tiếp tục phản công đến tận doanh trại của người Sở dưới núi.
Nói chung, không cần nói nhiều, sau hai đợt tấn công kết thúc, mọi người đều cố cầm cự đến buổi tối, sau đó bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Thiên Thiên vừa ăn cơm vừa đọc báo cáo thương vong do thuộc hạ dâng lên. Quân Yến tổn thất không nhiều, tất nhiên thương vong của người Sở nhiều hơn quân Yến nhưng cũng không tính là quá lớn.
Ba ngày tiếp theo, ngày nào quân Sở cũng phát động ba đợt tấn công, buổi sáng một lần, buổi chiều hai lần, tất nhiên đều trắng tay quay về.
Hơn nữa, dần dà, ý chí tiến công của quân Sở càng ngày càng suy giảm, thậm chí còn có trường hợp, mới gặp phải khó khăn chút thôi mà tướng lĩnh dẫn đầu đã rút quân quay về.
Quân Yến trên núi cũng quen với tình cảnh này. Một toán quân lính lao xuống, giơ đao lớn, hét một tiếng thật to giả bộ tiên phong lao xuống, quân Sở cũng phối hợp lùi lại.
Cuộc chiến này, đôi bên đều đã quen.
Thoạt đầu Thiên Thiên còn cảm thấy quân Sở cố tình bày nghi trận, nhưng sau bốn ngày quan sát, rốt cuộc hắn cũng chắc chắn rằng tố chất của toàn bộ quân Sở này... thật sự đều không cao.
Lúc trước hắn vẫn nghĩ rằng sức chiến đấu của quận binh Sở Quốc tương đương với phụ binh của mình. Nhưng bây giờ hắn phát hiện ra mình sai rồi, hắn đã bỏ sót một vấn đề, lực lượng chiến đấu mạnh nhất của Sở Quốc là cấm vệ quân của hoàng tộc Đại Sở, lực lượng chiến đấu mạnh thứ hai không phải là quân binh của địa phương mà là những quân binh địa phương đã từng là tư binh của nhà quý tộc... Thật ra quận binh địa phương chỉ xếp ở hàng thứ ba, ngày thường chỉ phụ trách việc bắt đạo tặc, vờn thổ phỉ.
Vì vậy Thiên Thiên bắt đầu nảy ra một ý nghĩ manh động. Chi bằng không chờ Bá Đạo ca nữa?
Chính mình thử xem sao, chính mình dẫn chủ lực xuống núi, thăm dò xem có thể đánh bại người Sở ở dưới núi bằng một trận duy nhất không?
Có thể Trần Tiên Bá vẫn luôn bí mật tuần tra ở bên ngoài cũng phát hiện ra sức chiến đấu của quân Sở đã đến giới hạn, cũng có thể Trần Tiên Bá linh cảm thấy a đệ sẽ chiếm hời một mình.
Sở dĩ nghĩ vậy là bởi buổi chiều ngày hôm đó, quân Sở bắt đầu phát động đợt tấn công lên núi hôm nay. Một nhánh kỵ binh quân Yến bỗng nhiên ùa đến, mục tiêu rõ ràng là muốn trực tiếp phá vỡ thế trận của người Sở, hạ gục vị trí cờ tướng của quân Sở!
Mà trên đài cao ở vị trí cờ tướng, Từ Thái thú khoác lên mình bộ trường bào xanh lục, tóc mai được chải chuốt gọn gàng, cầm một cây trúc tiêu, bắt đầu thổi. Bên cạnh luôn có hơn mười mười mỹ cơ được tuyển chọn từ quận thành, chơi cầm sắt hoặc uyển chuyển nhảy múa theo âm luật của Thái thú đại nhân.
Trần Tiên Bá cưỡi tỳ thú tiên phong đằng trước, nhìn thấy cảnh này từ đằng xa, không khỏi cười mắng:
- Chắc là bị ngu luôn rồi, ha ha...
Chân trước của tỳ thú hụt một bước, rơi vào trong cái hố được đào sẵn, cả người Trần Tiên Bá ngã nhào ra.
Không ít kỵ sĩ quân Yến cũng bị rơi xuống hố, những kỵ sĩ phía sau bị cản trở, không thể không ghìm cương lại.
Đúng lúc này, Thôi đô sứ giơ đao lên, hét lớn một tiếng:
- Các huynh đệ, giết Yến cẩu!
Dứt lời, Thôi đô sứ dẫn một toán sĩ tốt quân Sở gào thét xông lên.
Trên đài cao, Từ Thái thú ném trúc tiêu trong tay đi, cầm lấy dùi trống bên cạnh, gõ vào mặt trống lớn trước mặt, nhịp trống tuyệt diệu, lúc gõ trống, dáng người cũng đong đưa theo. Bình thường, các quý tộc đất Sở thường lấy cái này làm “trống phong nhã” trong những cuộc vui chơi tụ hội.
Thấy các mỹ cơ xung quanh vẫn còn ngây người trước cảnh chém giết thình lình diễn ra, Từ Thái thú hét lên một tiếng thật dài, hô:
- Tiếp tục tấu nhạc, tiếp tục nhảy múa! Để đám Yến mọi rợ này biết thế nào là... phong hoa Đại Sở ta!
Lần té ngã này có khả năng trở thành sỉ nhục cả đời của Trần Tiên Bá.
Ít nhất hiện tại, bản thân Trần Tiên Bá nghĩ như vậy.
Mà khi tất cả quân Sở lũ lượt tràn về phía hắn, Trần Tiên Bá hắn đánh một chưởng xuống đất, cả người bay lên bầu trời, đồng thời trong lúc rơi xuống, thanh đao vẫn luôn không rời tay trong lúc này chém ngang một đao, bức đám quân Sở trước mặt phải thoái lui. ͏
Ngay sau đó, Trần Tiên Bá gầm lên một tiếng to:
- Bộ chiến, kết trận!
- Vâng!
Tất cả binh lính của quân Yến bị chặn ở phía sau đều nhanh chóng xuống ngựa tiến về bên này để tiếp ứng tướng quân của họ.
Người Sở thế đến rào rạt, xông tới hung hãn, ngay từ đầu đã ngã người xuống ngựa, hơn nửa dưới tác dụng của các hố bẫy khác khiến cho các kỵ sĩ quân Yến ngay từ đầu tổn thất không ít, nhưng sau một hồi vô cùng nóng ruột, quân Yến lại giữ vững khí thế.
Giáp sĩ của quân Yến phía bên ngoài đi ngăn cản ý đồ đánh bọc sườn của quân Sở, trong khi quân phía bên trong vòng thì lập tức rút cung tên bắt đầu bắn.
Giờ khắc này, cũng không nghĩ tới dùng khiên để xếp trận, trên thực tế kỵ binh nghiêm túc ngày thường cũng không biết sử dùng cái này, cẩm y vệ của Vương gia dù sao cũng là ngoại lệ trong ngoại lệ.
Nhưng cho dù không kết trận, với tố chất vốn có của bọn họ, cũng không thể nghi ngờ.
Dù sao thì Trần Tiên Bá cũng được Vương phủ bồi dưỡng thành "Quân Thần" trong tương lai, tuổi còn trẻ mà đã từng chém chết Độc Cô Trụ Quốc, lập nên những chiến công hiển hách, phương diện thiên phú quân sự này, quả thật đầy đến tràn ra ngoài.
Cho nên, nhánh binh mã này của Trần Tiên Bá, mặc dù số người không được nhiều lắm nhưng được xem như là quân tinh nhuệ trong quân Tấn Đông, bằng không lúc trước Trần Tiên Bá cũng sẽ không nghĩ đến chuyện tranh giành cơ hội mở màn trận chiến.
Ngược lại người Sở bên kia, sớm đã có chuẩn bị, hơn nữa ngay từ đầu khí thế như cầu vồng, vậy mà vẫn chưa hoàn toàn đánh chặn được quân Yến, thậm chí còn lâm vào cục diện giằng co.
Bản thân Thôi đô sứ cũng bị trúng một tên, sau khi cắt đứt mũi tên, hắn có chút kinh ngạc trước sự sắc bén của binh sĩ người Yến này, mũi tên này có thể xuyên thủng áo giáp và lớp bảo vệ cơ thể của hắn ta, đủ để chứng minh đó thực sự là một cây cung cứng bắn ra.
Nếu lúc này, quân Sở có thể cầm lấy vốn ban đầu của bọn họ, dựa vào kết trận giảm bớt không gian của quân Yến, sau đó tiến hành đẩy mạnh tấn công một cách phối hợp có trật tự hơn, thì quân Yến sẽ rơi vào bao vây, Trần Tiên Bá nhất định sẽ bị buồn chết.
Chỉ tiếc, những người được Thôi đô sứ lựa chọn, cho dù là tinh nhuệ, cũng là tinh nhuệ trong quận binh, hơn nữa những phiên tử nội vệ Phượng Sào này trên tay hắn, đơn thân độc đấu đều là người có năng lực, nhưng nếu cần phải kết trận phối hợp, bọn họ căn bản chưa từng luyện qua.
Chém giết trong giang hồ và chém giết trong chiến trận, vốn là hai chuyện khác nhau.
Hiện tại, chuyện mà Thôi đô sứ hy vọng là khiến cho quân Sở vùng phụ cận quay lại đây, dùng sinh mệnh, bức đám quân Yến này cho đến chết!
- Các huynh đệ, lão tử không chết!
Trần Tiên Bá lại gầm lên một tiếng, nhặt từ dưới đất lên một lá cờ hai đầu chim ưng rơi xuống đất sau khi một gã tiên phong cầm cờ của quân Yến bị lật ngã trong lần tấn công trước đó.
Không nói hai lời, bẻ gãy cán cờ ra thành hai mảnh, cắm qua khe hở trên áo giáp sau cổ, cờ mắc trên áo giáp, tương đương với việc bản thân đang vác quân kỳ.
- Cùng ta xông trận, giương cờ của chủ soái cho lão tử!
- Vâng!
- Vâng!
Trần Tiên Bá xung trận lên trước, một người hệt như một pho tượng sát thần, hắn là người dễ thấy nhất trên chiến trường này.
Thật ra thì dựa theo lý luận về vị Vương gia được quân dân ở Tấn Đông yêu mến, trở thành một thằng nhóc bắt mắt nhất trên chiến trường là một chuyện rất ngu xuẩn, từ rất lâu trước đây cho tới nay, Trịnh Phàm vô cùng kháng cự tất cả những thứ áo giáp lấp lánh.
Mặc dù, rõ ràng hắn biết tầm quan trọng của chuyện phải làm tấm gương cho binh sĩ, nhưng hắn vẫn rất kháng cự.
Sau này khi binh hùng tướng mạnh, Trịnh Phàm có thể ngồi trên hành dinh để thúc đẩy thêm sĩ khí của toàn quân sĩ, cơ hội ra chiến trận của hắn lại càng ít hơn.
Dựa theo lời của người mù mà nói, đây chính là cảnh giới của chủ thượng, đã sớm theo cái lý thú thấp kém từ cái dũng của thất phu bay lên thành mưu lược toàn cục, ừm, Trịnh Phàm cũng rất đồng ý của thuyết pháp này.
Nhưng trên thực tế.
Ở trên chiến trường.
Hình ảnh khiến cho người khâm phục cũng khiến cho vô số nam nhi ảo tưởng.
Vẫn là thân vì đại tướng một phương.
Trước khi cầm đao lập thân, dẫn vạn chúng dũng sĩ xung phong liều chết!
Lang quân tốt, phải là như vậy!
Trần Tiên Bá chính là điển hình cho loại người như thế, khi hắn vẫn còn là chàng thiếu niên ở làng chài, hắn biết rõ bản thân không địch lại vậy mà đã nhiều lần dám chủ động tấn công Lý Lương Thân. ͏