Cho dù tính cả binh sĩ trên tường thành vẫn đang canh gác, trọng trấn toà thành quân sự này, nhưng không hề tranh cãi, trước mắt vẫn là một tòa... thành trống rỗng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc Tước đi trên tường thành, tiến hành tuần tra, tay hắn nắm trên chuôi đao đã thấm ướt từng giọt mồ hôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày tốt mà gia chủ nói đã qua mười ngày. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Theo lý thuyết, thì vào mười ngày trước, hẳn là sẽ có một nhánh cấm vệ quân hoàng tộc tiến vào tiếp quản phòng vệ Cổ Việt thành. Nhưng hiện tại…người đâu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mới đầu Tạ Ngọc Tước còn có thể an ủi bản thân, có khi điều động quân sự có sai sót nên có thể hiểu được. Nhưng... sai sót gì mà tận mười ngày sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc Tước quay đầu, nhìn về phía bắc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Gia chủ sớm đã suất lĩnh quân Tạ gia lên phía bắc truy kích quân Dã, dựa theo chỉ thị của gia chủ đối với mọi người, ngoại trừ quân Tạ gia ra, còn có mười lăm vạn cấm vệ quân hoàng tộc cùng với năm vạn quân tư binh quý tộc lấy Chiêu thị dẫn đầu, tiến hành bao vây quân Dã từ hai cánh, lấy cơ hội này, nhất lao vĩnh dật giải quyết tai họa Phạm Thành, một lần nữa lấy lại phòng tuyến Mông sơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Phía trước có lính truyền tin tới thông báo tin tức, nói Sở quân đã hoàn thành bao vây quân Yến, tiếp theo chính là tiêu diệt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Tạ Ngọc Tước lại không tin, cho dù lính truyền tin là thân vệ của nghĩa phụ hắn, nhưng hắn vẫn không tin chút nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không có chuyện phía trước có hơn mười vạn đại quân hội tụ tiêu diệt, lại không rảnh mà kiêng kỵ Cổ Việt thành trước mắt gần như bỏ trống này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Điều đi mười ngàn... Không, cho dù chỉ là điều động năm ngàn tinh binh trở về phòng ngự nơi này một chút, không phải là chuyện đương nhiên sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng tại sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mình đã chờ đợi ở đây rất nhiều ngày, lại không thấy bất kỳ một quân trợ giúp nào xuất hiện? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cứ thế mà suy ra... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đạo quân bao vây phía bắc, cấm vệ quân hoàng tộc và chiêu thị binh, thực sự là họ đến rồi sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
... ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có viện binh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Chử Dương nói với một đám gia tướng cùng nghĩa tử đang quỳ gối trước mặt mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người đồng loạt ngạc nhiên, có một vài người nội tâm chân thành, thuộc loại mãnh tướng lại kinh ngạc nhiều hơn một chút, có chút mưu lược mạnh hơn, giỏi quan sát, thì lại có thể tiếp nhận hơn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trên thực tế, tất cả các loại dấu hiệu đã được chứng minh từ lâu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu là hai bên đông tây thật sự có gần hai mươi vạn đại quân, vậy thì vì sao chậm chạp không phát động tổng công cuối cùng vào quân Dã? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chẳng lẽ, thật sự phải đợi đến khi quân Dã kia buông vũ khí xuống chủ động đầu hàng sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thân là tướng soái, biết đạo lý đêm dài lắm mộng này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Gia chủ Tạ gia, đường đường là Đại Sở Quốc trụ, sao lại phạm sai lầm như vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chư vị, lão phu, có lỗi với các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Chử Dương đứng lên, đặt tay lên ngực, cúi người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lúc nhất thời, tất cả các tướng lĩnh phía dưới đều không biết phải làm sao, có người dập đầu, có người đứng dậy chuẩn bị khuyên can. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sự tồn tại của tư binh gia tộc là một loại cấu trúc cực kỳ nguyên thủy, nó có thể sẽ có đủ loại tật xấu cùng thiếu sót, nhưng tồn tại là có đạo lý, đạo lý lớn nhất của nó chính là... Sự gắn kết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trước mắt, chủ lực quân Yến đã đến bên ngoài, bao vây hoàn toàn quân Sở, dưới loại tình huống này, nếu có viện quân thì mọi người còn có lực đánh một trận, và dù tình huống xấu nhất thì cũng có thể vừa chiến vừa lui, dùng hết khả năng trở lại Cổ Việt thành. Đây là các xây dựng dưới tiền đề có gần hai mươi vạn đại quân bên sườn, mà nếu là hai mươi vạn đại quân kia cũng không có thì... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhánh quân Tạ gia này, sẽ bị quân Yến đông gấp mấy lần mình, nuốt đến cặn bã cũng không còn! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thậm chí hoang đường hơn chính là, quân Tạ gia bây giờ còn bị phân chia nam bắc. Quân Dã lúc trước bị vây nhưng lúc này lại trở thành tấm chắn hoàn mỹ chia cắt nam bắc quân Tạ gia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Với cục diện này, chỉ đơn giản là tệ đến nỗi nó không thể được tệ hơn. Thậm chí có thể nói, tất cả mọi người ở đây, như thể đều bị phán... Tử hình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nếu là đội quân khác, ai dám lừa gạt tướng lĩnh thủ hạ như vậy, ai dám mang theo mọi người chịu chết như vậy, ai dám đưa mạng của mọi người tới hoàng tuyền như vậy. Trên dám làm điều đó, dưới sẽ tạo phản! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng hắn là Tạ Chử Dương, thủ hạ của hắn là quân Tạ gia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tướng lĩnh ở đây, nếu không phải tông tộc Tạ thị, thì cũng có thân phận nghĩa tử, làm sao bọn họ có thể đi phản gia chủ? ͏
Nếu suy tàn lâu rồi, chủ tông có tiếng mà không có miếng, hơn nữa chi thứ ngày càng ngày thịnh, dưới cục diện như vậy, thay vào đó cũng là chuyện tất nhiên, nhưng hết lần này ta lần khác, sự thật không phải như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ là trong lòng mọi người đều rất nghi hoặc. Tại sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Chử Dương lui về phía sau vài bước, một lần nữa ngồi trở lại soái toạ của mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Trong trăm năm qua, tuy rằng Tạ thị ta vẫn luôn giữ vị trí tứ đại quốc trụ, nhưng không thể nào đứng trong tứ đại quý tộc, nguyên nhân vì đâu? Bởi vì Tạ thị hùng cứ ở nam Sở, thông gia với Người Tang, định Thân Vương ở Ngô Đồng quận làm như thế nào, thì Tạ thị ta đã làm từ lâu rồi! Bọn họ nói Tạ thị ta không có ý tốt, cho nên trăm phương ngàn kế đề phòng. Vâng! Vâng! Phải! Lão tử có một đứa nam nhi thông minh như vậy, dựa vào cái gì mà nam nhi của ta không thể ngồi trên long ỷ của Đại Sở kia! Ta làm cha, tự nhiên phải dùng khả năng tốt nhất giúp đỡ cho nhi tử của mình. Nhưng vấn đề là lật triều, thì trứng có lành không? Thiên hạ của Đại Sở này sẽ bị vó ngựa của người Yến đạp nát, ta muốn long ỷ này thì có ích lợi gì? Để nhi tử của ta, để Ngọc An nhà ta làm hoàng đế bù nhìn của người Yến hay sao? Tứ đại quốc trụ đã ra đi ba, tứ đại quý tộc, chỉ còn lại Tạ thị chúng ta, thực lực bảo tồn tốt nhất. Tám trăm năm trước, tổ tiên Tạ thị ta đi theo Sở hầu mở mang bờ cõi Sở Quốc, hào hùng cỡ nào chứ! Ngày nay, sơn hà của Đại Sở của ta đã bị phá vỡ, nhưng vinh nhục tổ tiên thì sao? Yến Quốc, dựa vào cái gì mới quật khởi? Trấn Bắc Vương tự tay huỷ đi cơ nghiệp trăm năm của tổ tông. Là Tĩnh Nam Vương kia tự diệt cả nhà, bỏ đi một mình, từ bỏ người nhà trước mới có được như hôm nay. Yến man tử có thể làm được, người Sở ta, Tạ thị ta, Tạ Chử Dương ta, tại sao lại không làm được! Trước mắt chủ lực quân Yến đã được điều động đến đây. Ngọc An cũng sẽ thoải mái và có cơ hội. Mấu chốt của quốc chiến Yến Sở không ở chỗ chúng ta, không phải ở Cổ Việt thành này, mà là ở Vị Hà, ở tiền tuyến ba quận, ở Thượng Cốc quận, ở Trấn Nam quan! Miễn là giành chiến thắng, là có thể nhất cử đẩy người Yến về đất Tấn, Đại Sở sẽ đứng lên một lần nữa! Đại Sở ta vẫn có thể tiếp tục ngồi trên bàn tranh giành Chư Hạ này! Các ngươi đồng ý cũng tốt, không đồng ý cũng được. Ta an vị ở chỗ này, ta chỉ muốn nói với các ngươi một cách rõ ràng. Tất cả các ngươi, tất cả đều bị ta bán rồi. Không! Ta cũng bán cả chính bản thân mình rồi. Ha ha ha ha ha! Chết hay không chết. Ăn cơm Tạ thị ta, uống nước Tạ thị ta, mặc quần áo Tạ thị ta, là…Chết vì Tạ thị ta! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nói xong những lời này, hai mắt của Tạ Chử Dương đã phiếm hồng, đưa tay chỉ xung quanh, cuối cùng lại chỉ chỉ mình nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta an vị ở chỗ này, muốn giết ta để báo thù thì cứ việc đi lên, người bên ngoài sẽ không ngăn cản. Nếu sẵn sàng cùng chết với ta, hãy đi lau đao và cho ngựa ăn. Lão phu và chư vị sẽ chiến một trận cuối cùng với người Yến kia! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau một lúc im lặng, chư tướng cùng đứng dậy, đi ra lều soái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tụ binh! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tập hợp! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chuẩn bị chiến! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bên ngoài vang lên liên tiếp những tiếng quân lệnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta rất kinh ngạc, Tạ gia chủ, ta phải nhìn ngươi với cặp mắt khác rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ đồng một lần nữa đi ra từ phía sau Tạ Chử Dương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm cho ngươi chê cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không, thật không giấu diếm gì, chúng ta vốn là một đám chuột chết trốn trong góc, một ý tưởng kỳ lại, lại muốn chia một chén mà sẽ không có khả năng thuộc về chúng ta. Hào kiệt như ngài, có thể ngài đánh không lại ta, nhưng ngài vĩnh viễn cao hơn ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đa tạ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không, là chúng ta phải cảm ơn ngài, để cho chúng ta một lần nữa nhìn thấy đại thế có hy vọng, thật ra chúng ta vốn không làm gì cả, cũng không thể giúp được. Nhưng mà, hiện tại hai chúng ta lại có thể tạo ra một lời hứa, nể mặt nhi tử của ngài, nể mặt hào khí của ngươi vừa rồi. Khi đại quân của người Yến đến, cả hai chúng ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ ngươi ra khỏi đây. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thế mới nói các ngươi không hiểu chúng ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Chử Dương nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng là không hiểu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tam Tác quận từng có một Thái Thú, tên là Từ Vị Trường, hắn vốn có cơ hội rời đi sớm khi người Yến đến, nhưng lại không đi. Trước khi hắn chết đã dâng thư, trách bệ hạ, nói bệ hạ chúng ta quá mức nhìn trước ngó sau, việc đánh trận tính toàn quá mức nhỏ nhặt. Thắng triều chính, nhưng dường như lại thua thiên hạ. Hắn đâu phải mắng một mình bệ hạ đâu. Đó là hắn mắng toàn bộ Đại Sở. Dựa vào cái gì mà người Yến có thể làm được, người Sở ta không làm không, dựa vào cái gì hoàng đế Yến Quốc có thể cùng Nhiếp Chính Vương kia chia thiên hạ lấy đại nghiệp, người Sở ta lại không làm được. Ai... ͏
- Nhưng ngài rất quan trọng, có thể không chết thì vẫn không nên chết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên ta biết đạo lý này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Chử Dương đưa tay, vỗ vỗ trán của mình, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng những lời nói vừa rồi làm lão tử là dâng lên xúc cảm mãnh liệt, thật ra, không chỉ là bọn họ bị hù dọa, còn có chính ta nữa. Không nghĩ rằng, trong thời điểm thế này mà vẫn có thể khẳng khái kích động mọi người một lòng vì nước. Các ngươi trốn đi, dùng hết khả năng chạy trốn, thay ta giết thêm mấy Yến binh, có thể tạo thành chút lợi ích nào thì hay chút đó. Còn ta ư? Ta sẽ ở lại, cũng không mặt dày nói cái gì mà xả thân vì nghĩa, đơn giản chỉ là bởi vì khi còn trẻ, lão tử không học không nghề, tuy rằng biết chữ, nhưng văn chương đọc ít. Ta phải chết, nếu không chết, chẳng phải là vô ích mấy ngày nay, mất nhiều thời gian như vậy, tốn nhiều tinh lực như vậy, thật vất vả mới có thể gom góp được mấy lời này sao? Ồ? Còn có một câu còn chưa kịp nói, đó mới là tinh hoa! Ngươi có muốn nghe không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Xin rửa tai lắng nghe. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Khi ta bị quân Yến bao vây chặt rồi, ta sẽ đứng dậy và hét lên. Trịnh Phàm tiểu nhi, không phải ngươi cứ khoe khoang cái gì mà ba thiếu một sao? Đến, đến đây! Cái đầu này của ta đưa cho ngươi, con mẹ nó! Cứ sảng khoái mà tiến lên đi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Gió mùa đông không ngừng chui vào trong các khe hở của lều lớn, gấp gáp và không thể chờ đợi muốn cuốn đi tất cả vẻ mềm mại ở bên trong, vòng đi rồi lại vòng về. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An đang ngồi ở soái toạ, ở trước mặt hắn, đặt hai đống tấu chương quân báo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hắn đã xem rồi, không, chính xác thì mấy ngày nay đã xem qua không biết bao nhiêu lần. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mành của lều soái bị vén lên, cuốn thêm nhiều gió lạnh thổi vào, làm trang sách cuốn động. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Đình Sơn đi vào, bên cạnh còn có ba người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Một vị họ Chiêu, tên là Chiêu Hàn, hơn năm mươi tuổi, hai năm trước tộc trưởng Chiêu thị bệnh qua đời, nên bây giờ hắn ta là tộc trưởng hiện giờ của Chiêu thị. Một vị họ Thạch, tên là Thạch Dũng, là người kế thừa của Thạch gia, nhậm chức trong cấm vệ quân hoàng tộc. Vị cuối cùng, lại là một hoạn quan, Đại Sở không có chức vị giám quân thái giám, ở một mức độ nhất định mà nói thì quý tộc Đại Sở có bệnh thích sạch sẽ, bọn họ khinh thường thái giám, cho nên ở Đại Sở, từ lâu địa vị của thái giám cũng không cao. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cũng bởi vậy nên hắn ta mới bị lưu lại trong quân, để truyền tin tức giữa hoàng đế và tiền tuyến, hoàng đế đã đáp ứng Tạ Ngọc An, là sẽ không can thiệp vào chiến sự ở tiền tuyến, cho nên mới để lại một người có thân phận địa vị rất thấp ở chỗ này, phòng ngừa hắn vượt quyền. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Năm người đang ở trong lều soái, có thể nói là những người chân chính trong đại doanh tiền tuyến của Sở Quốc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này Hùng Đình Sơn không có khí thế hùng hổ, càng không có khí thế bức người, mà là chủ động đi đến chỗ ngồi rồi ngồi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ba người còn lại, cũng đều ngồi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An ngẩng đầu, nhìn qua bốn người phía dưới, không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bầu không khí trong lều soái từ im lặng lại vẫn cứ lặng im. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cuối cùng, người đầu tiên phá vỡ im lặng là Ngô công công. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngô công công thật cẩn thận đứng dậy, không đi tới giữa, cũng không cố ý hắng họng, nhưng giọng nói vẫn rất nhu nhược nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ có hồi thư. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Đình Sơn, Chiêu Hàn, Thạch Dũng, đồng thời đứng lên, chuẩn bị xuất vị quỳ xuống, ngay cả Tạ Ngọc An ngồi trên soái toạ giống như tên đầu gỗ, hai tay đặt ở trên án, chuẩn bị đứng dậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đây không phải là thánh chỉ, cũng không phải khẩu dụ, bệ hạ nói, người sẽ không hạ bất kỳ ý chỉ nào đối với chuyện ở tiền tuyến, cho nên mời chư vị ngồi nghe là được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mọi người do dự, Tạ Ngọc An thì ngồi xuống trước, những người còn lại thấy thế, cũng đều trở lại vị trí ngồi xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ nói, thư của Tạ quốc trụ người đã đọc. Bệ hạ nói, vất vả cho Tạ quốc trụ. Bệ hạ còn nói, chuyện tiền tuyến vẫn do Tạ đô đốc quyết định như trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngô công công nói xong những lời này, sau đó đề hành phúc lễ với những người ngồi đây, sau đó ngồi xuống, tiếp tục mỉm cười. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An nhìn Ngô công công, hắn không tin hoàng đế sẽ thật sự hoàn toàn phóng quyền, nếu không cái “ loa” Ngô công công này cũng không cần cùng tiến vào đây. Chiêu thị đại biểu cho thế lực vốn có đã sớm dựa vào hoàng đế như Độc Cô gia, Thạch gia đại biểu cho phe phái cấm vệ quân hoàng tộc, Định Thân Vương đại biểu cho phe phái Tang tộc quy mô rất lớn trong quân. Còn bản thân mình, hoặc nói là Tạ thị sau lưng mình, đại biểu cho thế lực quý tộc tuy rằng xuống dốc nhưng vẫn miễn cưỡng còn xưng là lạc đà gầy. ͏