Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2739 - Chương 2739. Quốc Chiến (6)

Chương 2739. Quốc chiến (6)
Chương 2739. Quốc chiến (6)

Tuy rằng, đã có người bắt đầu mắng chửi, vì sao quân đồng minh lại chậm chạp không tiến hành hợp kích quân Dã trong vòng vây, ngược lại, làm cho quân Dã vẫn có thể phản kích mấy lần về phía mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thật ra, đánh nhau với thú cùng đường là đáng sợ nhất, mà bọn họ, đang ở tuyến đầu đánh nhau với thú cùng đường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây là công việc khổ nhất, khó khăn nhất, khi nghị sự trong lều soái, không có chủ tướng nào muốn tự xin đại soái làm việc này, đây là lấy mạng thủ hạ của mình để liều mạng kéo dài chiến đấu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng Tạ Ngọc Lâu không có biện pháp, bởi vì hắn ta và Tạ Nghệ khác nhau, Tạ Nghệ chỉ là cháu trai, mà hắn ta là nghĩa tử của Tạ Chử Dương, cho nên trong tên của hắn ta mang theo một chữ “ Ngọc”. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- “Nghĩa” của thời đại này rất nặng, cái gọi là “nghĩa tử”, thật ra cũng giống như “nghĩa nhi” mỗi năm đều tốt nghiệp trong học xã Tấn Đông, bất kể là tuân theo nội tâm của mình hay là chuẩn mực đạo đức đương thời, khi cần phải hy sinh thì bọn họ phải nghĩa bất từ nan. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Ngọc Lâu đưa tay, sờ sờ vết thương trên đùi mình, vết thương vốn không nặng, lúc đầu dựa vào khí huyết của mình phong bế miệng vết thương hẳn là có thể được xử lý rất tốt, nhưng sau khi chém giết, làm sao có thể dùng khí huyết quý giá ở chỗ này được, cho nên dưới việc không ngừng bị lôi kéo, thương thế đã chuyển biến xấu đi, buồn cười nhất chính là, đã có xu hướng mưng mủ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lương thực đã bắt đầu thiếu hụt, sau khi tập kích, ngoại trừ khẩu phần ăn cần thiết ra thì không có khả năng mang theo quá nhiều lương thực, cũng may chặn được một đội ngũ vận lương từ Phạm Thành, nếu không bọn họ đã sớm chế đói rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng cho dù như vậy, lương thực dự trữ cũng vô cùng khẩn trương, bởi vì đội vận chuyển lương thực kia cũng không phải đều vận lương thực, mà còn có lều trại, thảo dược cùng với một ít đồ trọng yếu dùng để chế tạo khí cụ công thành. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Khi đối mặt với quân Sở, đội ngũ còn châm lửa đốt một phần rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ha ha... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thật đúng là xui xẻo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Tướng quân, thuộc hạ giúp ngài xử lý chỗ này có được không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Không cần. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Ngọc Lâu cự tuyệt ý tốt của thân vệ, xử lý miệng vết thương cần phải cắt chỗ thịt thối đi, như vậy thì hắn ta không thể nào tự mình chỉ huy trận đánh tiếp theo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn ta rất sợ hãi, sợ nếu không có mình chỉ huy, thì quân Dã đã phát điên kia có thể sẽ xé rách phòng tuyến mà vọt ra hay không. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy nhiên, có một giọng nói thi thoảng vang lên trong đầu Tạ Ngọc Lâu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Có lẽ, để cho quân Dã lao ra ngoài cũng tốt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đây không phải là sợ hãi, cũng không phải sợ chết, càng không phải là tiêu cực tránh chiến để bảo tồn thực lực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tất cả trên dưới Tạ gia, dù là gia chủ, hay thiếu chủ, nào có quan hệ với Tạ Ngọc Lâu chút nào đâu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lý do thực sự là cùng các binh sĩ ở đây, cảm thấy toàn bộ quân Yến này giành được thắng lợi không giống như ánh rạng đông trước mắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Ngọc Lâu nhớ rõ những gì mình đã nhìn thấy và nghe thấy khi dẫn binh từ Cổ Việt thanh ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn ta luôn cảm thấy... Có điều gì đó không ổn, quả thật là không ổn một chút nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Rốt cuộc không ổn ở chỗ nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

... ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Không có gì không ổn cả. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Chử Dương liên tục mệt mỏi, kéo mí mắt có chút nặng nề lên, nói như vậy với mấy tướng lĩnh thủ hạ đến bẩm báo sự với mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau khi nói xong, thậm chí Tạ gia chủ nhắm mắt lại, dưới loại tư thái này của hắn ta, các tướng lĩnh Tạ thị chỉ biết nhìn nhau, không ai dám nói gì nữa, đồng loạt đứng dậy hành lễ rời khỏi lều soái. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đợi đến khi lều soái không còn ai, Tạ Chử Dương lại mở mắt ra, hắn ta rất mệt mỏi, nhưng không đến mức này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Theo tình hình chiến sự hiện tại, binh sĩ phía dưới đang chờ đợi một trận tiêu diệt, dành thắng lợi, nhưng tầng lớp tướng lĩnh chân chính đã cảm nhận được một ý vị không đúng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hiện tại quân mình đang bọc đánh phía Nam, quân Dã đang tấn công mạnh lên phía bắc, ý đồ mở đường trở về, hai bên đông tây lại luôn có sấm sét rền vang, mưa nhỏ, rõ ràng đã hoàn thành vây chặt xung quanh, nhưng vẫn chưa phát động tấn công mạnh vào quân Dã. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cho nên hiện tại, bản thân cũng không thừa dịp cơ hội này mà nam bắc giáp công quân Dã, đơn giản là để cho huynh đệ phía bắc ngăn cản, một mình thừa nhận thế công đến từ quân Dã. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Trông ngươi có vẻ rất mệt mỏi. ͏

Giọng nói của nữ đồng từ trong lều soái vang lên, sau đó bóng người của nàng xuất hiện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Đánh trận mà, không mệt sao được? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trong khoảng thời gian này, Tạ Chử Dương cũng dần dần quen với phương thức nói chuyện với hai nữ nhân một lớn một nhỏ này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Các nàng không phải là thủ hạ của mình, nhưng lại rõ ràng nhận ra được là thuộc về phe mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Thật sự mệt mỏi như vậy sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ đồng hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi có thể thử xem. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ đồng mỉm cười, chỉ vào đầu của mình: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Nếu ta có đầu óc này, năm đó sẽ không đi lên con đường tu hành, trên đời này, sao có thể có người tinh thông mọi thứ chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Thế mà lại có một người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Chử Dương nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Vị Tĩnh Nam Vương của Yến Quốc kia sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ đồng hỏi ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hắn đã xuất hiện nhiều lần ở trong cuốn sách và lá thư của ngươi cho ta trong thời gian trước. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Bây giờ hắn đã chết à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Hắn đi rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Đi rồi, có nghĩa là chết sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta không biết, nhưng ta có thể cảm giác được, hắn sẽ không trở về, khi nào hắn muốn chết, hắn mới trở về. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Các ngươi đã gặp nhau sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta vẫn còn ngồi ở chỗ này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Hiểu như thế nào đây? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Có nghĩa là ta chưa từng gặp hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- A, cho nên ngươi mới còn sống, đây chính là anh hùng tiếc anh hùng sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Không thể nói như vậy. Dù sao, nếu hiện tại hắn ở trong quân Yến, ta sẽ cảm thấy không có hy vọng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Nhưng mà, danh tiếng của Nhiếp Chính Vương hẳn là đã vượt qua hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Không giống nhau, Điền Vô Kính cho người ta có một loại cảm giác vô lực, nhất là lúc đối đầu bằng quân độ , mà vị Nhiếp Chính Vương này cũng không phải Điền Vô Kính. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta muốn hỏi là, nếu chiến sự này chấm dứt thì nhi tử của ngài có thể trở về hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Không vội, không vội. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Chử Dương lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Bây giờ, mới là khúc dạo đầu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Báo !!!! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Báo !!!! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Có lính truyền tin cấp báo. Lúc trước, cảnh này cũng đã từng xuất hiện trước lều soái của quân Dã, quân tình khẩn cấp, ở trước màn lều soái quân Sở lại diễn giải một lần nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Hấp Phong khẩu xuất hiện kỵ binh quân Yến! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Thủy Trạch Loan xuất hiện kỵ binh quân Yến! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Sơn Thủy trấn xuất hiện bóng dáng quân Yến! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Từng đạo quân báo giống như từng khối cự thạch nện vào trong ao nước vốn có vẻ vô cùng áp lực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nếu như so sánh đơn giản tình huống chiến trường của khu vực này với một sợi dây, như vậy hiện tại, ở phía đông của toàn bộ chiến trường, từ vị trí của quân Dã, đến vị trí hiện tại của Tạ Chử Dương, thậm chí đến phụ cận thành Cổ Việt, tất cả đều xuất hiện bóng dáng của quân Yến. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Điều này có nghĩa là, một nhánh đại quân Yến Quốc có quy mô khổng lồ đã hoàn thành vòng vây chiến lược cho cả chiến trường. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ba ba không ở trong rổ, nhưng người Yến lại trực tiếp tạo một cái rổ ở quanh ba ba. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đến cùng là có bao nhiêu quân Yến, mới có thể hoàn thành bao vây cả chiến trường như vậy, quả nhiên cái miệng của bọn họ lớn đến dọa người, đây là muốn nuốt cả chiến trường này vào rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Gia chủ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Gia chủ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một gã tướng lĩnh Tạ thị vội vàng muốn tiến vào cầu kiến, nhưng bị thân vệ của Tạ Chử Dương chặn lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một cái bóng màu đen xuất hiện bên cạnh Tạ Chử Dương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Cái bóng, đi nói cho thiếu chủ đi, cha hắn, bị bao vây trùng trùng điệp điệp rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng, chủ nhân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cái bóng nhìn thoáng qua nữ đồng vẫn đứng trong lều soái như trước, thân hình bắt đầu tiêu tán. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nữ đồng thì đi về phía trước vài bước, nhìn Tạ Chử Dương rồi hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngươi không sợ sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ha ha ha ha ha ha! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tạ Chử Dương bỗng nhiên cười to, sau đó lấy mu bàn tay lau nước mắt, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Thật sự là sợ muốn chết rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mưa không ngớt, như thể ông trời cũng muốn ngủ đông sớm nên đi xả hết, đỡ phải tiểu đêm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Mà đối với chúng sinh phía dưới mà nói, lại chính là một loại dày vò khác, mà càng dày vò hơn chính là, trong lúc giật mình mới ý thức được, đây mới chỉ là mở màn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một đám quạ đen bay qua tường Cổ Việt thành, tìm một chỗ cao trong thành đậu xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trên tường thành, vẫn có quân Sở đông nghịt, chỉnh tề và đứng thẳng, kiên định uy nghiêm tuyên bố trọng trấn quân sự này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Tuy nhiên, trong quân trại trong thành lại thấy rất ít người ở. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một tòa thành với ý nghĩa quân sự thì lại càng nặng và bách tính bình dân trong thành lại càng ít, Cổ Việt thành là bình phong, thật ra cơ bản bên trong nó cũng không có bách tính sinh hoạt nhàn rỗi gì, chỉ có binh sĩ sẽ hoạt động mà thôi, mà trước mắt trong thành vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi có chút dọa người. ͏

Hết chương 2739.
Bình Luận (0)
Comment