- Bốp bốp! Bốp bốp! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An vỗ tay, tán thưởng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lời này của ngài nói, thật khiến tâm ta dâng trào, cứ như lúc Đại Sở ta phục hưng đã ở ngay trước mắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đô đốc có chuyện gì cứ nói thẳng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An trực tiếp đứng lên, đã văng án bàn ở trước mặt, mắng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đánh trận gì nữa, còn cần đánh trận sao? Mọi người cùng nhau tắm rửa đi ngủ, không phải trong mơ cái gì cũng có sao! Năm đó, Khuất Thiên Nam cũng nghĩ như vậy đấy! Năm đó, Niên Nghiêu cũng nghĩ như ngài vậy! Thạch Viễn Đường cũng là cũng không khác gì! Còn có Độc Cô quốc trụ, còn có rất nhiều người khác, vì sao tật xấu trong đầu người Sở ta không thể sửa chữa được? Tình huống tốt nhất, không chỉ trục xuất Nhiếp Chính Vương ra khỏi Thượng Cốc quận, còn thu hồi được Trấn Nam quan, được, đại thế thiên hạ, lại được Đại Sở ta kéo về rồi! Nhưng các ngươi có nghĩ tới không, một khi đánh cược thua, mấy chục vạn đại quân Sở, tre già măng mọc, qua Vị Hà, vào Thượng Cốc. Một khi thua cược, thì sẽ lại có bao nhiêu soi con còn sống mà bơi trở về? Không có mấy chục vạn chủ lực cấm vệ quân hoàng tộc ngăn cách ở ba quận này, thì một sớm một chiều móng ngựa của người Yến sẽ có thể đến kinh kỳ! Đại Sở ta sẽ không còn trở mình được nữa! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, Hùng Đình Sơn đứng lên, rất bình tĩnh nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho nên, lỡ như người Yến thật sự làm vậy thì chúng ta phán đoán đúng, nhưng lại không làm gì cả. Đô đốc, ngươi cứ ngồi như vậy sao, chờ tin tức cha mình chết trận sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đó là cha ta, coi như là chết, thì cũng chỉ có đứa con duy nhất là đến khóc tang ném bồn mà thôi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Đình Sơn hét lớn: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng, ngươi có thể mất đi cha của ngươi, nhưng Đại Sở ta thì đã không cách nào gánh chịu tổn thất, mất đi một vị quốc trụ cũng là vị quốc trụ cuối cùng mà không giải thích được, ngươi có biết không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tạ Ngọc An không nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Đình Sơn đưa tay chỉ về phía lều soái, tiếp tục hét lên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bởi vì Trấn Nam quan thay chủ mà Thượng Cốc đã mất từ sớm, Lưu Sa quận, Tam Tác quận đã sớm thành đất lệ thuộc, Phạm thành cũng là một quận thối nát. Huống chi, hiện giờ tiền tuyến quân ta chính là ba quận, cũng đã biến thành chiến trường! Đại Sở ta lãnh thổ rộng lớn, nhưng tinh hoa chân chính của Đại Sở ta không ở nam Sở, mà ở bắc Sở. Hắn họ Trịnh. Năm nay đến một chuyến không có kết quả, hắn có thể trở lại, năm sau tới, năm sau nữa lại tới! Đại Sở ta còn có thể chống đỡ được bao nhiêu lần, còn có thể nhìn thấy hy vọng sao! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Đình Sơn đưa tay chỉ Thạch Dũng, chỉ Chiêu Hàn, lại chỉ Ngô công công: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn họ không biết sao, ngươi làm bệ hạ không biết sao, thậm chí, ngươi cho rằng chính ngươi không biết sao? Kết quả của làm một con rùa đen là gì, Năm nào cũng bị đánh, năm nào cũng bị bào mòn như vậy đấy. Bên này vừa biến mất thì bên kia lại sinh ra, đến cuối cùng, chẳng lẽ người Sở ta chỉ có thể cầu nguyện đại vu của chính bọn họ, hạ chú Nhiếp Chính Vương hoặc hoàng đế Yến Quốc đến chết mới có thể chuyển mình được sao? Nếu bọn họ vẫn còn sống, sống lâu dài, thì Đại Sở ta phải nghẹn đến chết, tức đến chết mà chẳng có sức hoàn thủ. Thậm chí không cần Trịnh Phàm đích than mang binh tới đây, hắn có thể để cho thế hệ tiếp theo của hắn đến dẫn quân, có thể dễ dàng xô ngã Đại Sở đã suy yếu này! Sở Quốc ta không phải là Càn Quốc, Càn Quốc có Giang Nam giàu có, nam Sở ta có thể kéo dài cho Đại Sở ta trong bao lâu? Tạ đô đốc, thật ra những đạo lý này chúng ta đều hiểu, từ đầu chúng ta đồng ý phương lược của ngươi, thủ chắc, bảo vệ một hy vọng, vì người Sở, thủ một cơ hội ngày mai lại nhìn sắc trời. Vì vậy, Tạ đô đốc, ngươi không nên cảm thấy hôm nay chúng ta đang bức cung ngươi. Không ai trong chúng ta dám đặt cược, cho dù là bệ hạ, cũng không dám đánh cuộc! Đó là cha ngươi. Đó là người cha kia, đã đem chính bản thân mình, đem Tạ thị, đem toàn bộ Đại Sở của ta, đã đưa cho ngươi đánh cược! Một canh bạc mà chúng ta không thể thua được. Nếu Tạ trụ quốc chết trận, thì quả thật ý nghĩa chủ lực của quân Yến ở tây Sở. Lấy cái chết của Tạ trụ quốc, duy trì Đại Sở ta một giáp! ͏