Quân đội hai phe bắt đầu bày trận, mà ở vị trí trung tâm, chính là đài nhỏ này. Hoàng đế Đại Sở đang càng ngày càng gần nơi này, hắn chỉ có một người một ngựa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sẽ gặp lại chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thái hậu nhìn về phía Trịnh Phàm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm mỉm cười, hắn nhớ rõ, năm đó đại cữu ca chính là cao thủ tam phẩm, bởi vì hắn mạnh mẽ dung hợp hỏa phượng chi linh, giống như mình mượn Ma Hoàn phụ thể. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mặc dù A Minh và người mù cũng ở bên cạnh mình, nhưng Trịnh Phàm vẫn không muốn đi đánh cược. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bây giờ hắn không chỉ mang giày, mà còn đi cả cà kheo, còn đại cữu ca gần như ở trần, có trời mới biết đại cữu ca thật sự phát điên hay không? Sẽ xảy ra chuyện gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lấy bụng ta suy bụng người, thì thế giới này luôn làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vì vậy Trịnh Phàm nói với Thái hậu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không được, để lại chút mặt mũi cho đại cữu ca của ta đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi có tâm rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thái hậu rất là vui mừng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cho nhau chút mặt mũi, đây mới là bộ dáng người trong nhà nên có. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vâng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đi xuống đài nhỏ, xoay người lên ngựa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
A Minh và người mù theo sát phía sau, để Thái hậu một mình, tiếp tục đứng ở nơi đó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm đang chuẩn bị giục ngựa hồi quân, bỗng nhiên mở miệng hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi nói xem, hai người ngươi hợp kích, có cơ hội trực tiếp nhất lao vĩnh dật hay không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người mù khẳng định: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy thì có thể thử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm do dự một chút, lắc đầu nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thôi, tranh giành dũng cảm nhất thời làm gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Câu nói sau đó dường như là để giải thích cho mình: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu tiên đế có cục diện thắng chắc thì hắn cũng sẽ không đi đánh cược. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ thượng nói đúng lắm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người mù vội vàng bày tỏ sự đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng ta vẫn có chút lỡ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa nói lời này, Trịnh Phàm vừa yên lặng lấy ra một hỏa tín tử từ trong ống tay áo, chỉ cần rút ra, binh mã nhà mình sẽ trực tiếp phát động xung phong. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ thượng... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người mù bỗng nhiên mở miệng nhắc nhở một câu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sao vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không chỉ có một người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ở phía sau Sở Hoàng, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc áo choàng màu trắng, trong áo choàng hiện ra dáng người của một lão giả chân trần, vầng trán rất rộng, lồi ra phía trước, trông giống như lão thọ tinh, rất tiên phong đạo cốt. Ở một bên khác, còn có bóng dáng của nam tử mặc cẩm bào màu đen, tay cầm kiếm, đang nhắm mắt, nhưng bước đi không chậm chút nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sở Hoàng ghìm dây cương, sau đó dừng lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Trẫm, không để cho các ngươi đi theo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lão giả cười nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta cũng lo lắng cho an nguy của bệ hạ, vị muội tế của ngài nổi danh không nói võ đức. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vừa dứt lời, ánh mắt lão giả bỗng nhiên ngưng tụ, nhìn về phía vương phục xa xa, lão không nhìn vị vương gia danh chấn thiên hạ kia, mà là nhìn về phía một dáng người khác bên cạnh vương phục, đó là một người mù. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ở khu vực không thể biết, ý thức hai phe đã liên tục va chạm ba lần, lúc trước, lão vốn định ẩn nấp thân hình, nhưng sau khi kéo gần khoảng cách, lại phát hiện mình không cách nào trốn tiếp, nguyên nhân cũng chính là bởi vì người mù kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thú vị, giống như Luyện Khí sĩ, lại không giống như Luyện Khí sĩ. Trong mắt của lão giả hiện lên vẻ nghi hoặc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Còn ở phía đối diện, người mù cũng mở miệng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chủ thượng, người lần trước đã xuất hiện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Từ ba đánh một, lập tức biến thành ba đánh ba, trong nháy mắt, ý niệm của Trịnh Phàm trở nên vô cùng thông suốt, thu hồi hỏa tín tử, xoay đầu ngựa rồi nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Trận lớn đánh xong, trận nhỏ thế này làm các ngươi vất vả rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia cùng với hai vị tiên sinh đánh ngựa trở về. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, Sở Hoàng cũng đi lên đài nhỏ, đứng ở bên cạnh mẫu hậu mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thái hậu nhìn hoàng đế, có chút thổn thức nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hối hận chưa? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không có. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đưa một con tin đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thái hậu nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sở Hoàng đồng ý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mới đầu ta không lo lắng phụ hoàng ngươi, nhưng hiện tại hơi hối hận, lúc đầu có thể đi theo hắn thì ít nhất sẽ yên tĩnh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mẫu hậu vạn tuế. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mình ngươi vạn tuế là tốt rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế đỡ Thái hậu xuống, nhìn thấy lão giả cùng kiếm khách đứng cách đó không xa mới nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Người tìm được ở đâu vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sở Hoàng giới thiệu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hai con ếch ngồi giếng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thái hậu đưa tay vỗ mu bàn tay hoàng đế một cái, cười mắng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn chê cười người ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế cười đáp lại: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhi tử thua, nhưng rõ ràng bọn họ ngay cả cơ hội lên bàn cũng không có, ở trong mộng cũng thắng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngọc Hư Cung của Càn Quốc là một tòa cung uyển Đạo gia nằm ở góc tây nam kinh thành thuộc về hoàng thất. ͏