Nhưng hôm nay, người giấy lại thay đổi một thân thể khác, vừa nhìn đã biết là kiểu dáng rất tinh tế cũng rất đắt tiền, bởi vì miếu Hồ Lô thu nhận không ít sĩ tốt tàn tật làm tạp vụ, trong lúc rảnh rỗi, bọn họ cũng sẽ làm một ít người giấy kim nguyên bảo gì đó để bán, nhưng làm thực sự tốt, là cửa hàng tang lễ ở Phụng Tân thành. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Một thân thể người giấy này, rất là tinh thần, là hình tượng một người làm quan, hơn nữa còn đang ngồi trên ghế, giống như đúc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sở Quốc thất bại, trừ khi bỗng nhiên phụ thân các ngươi quyết ý phản Yến, nếu không thế Yến quốc sẽ đại thành. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hai đứa nhỏ một người nhặt đá lên, một người cầm lấy cây gậy gỗ nhỏ, nói với người giấy không có phản ứng gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mỗi lần bọn họ đến đùa với người giấy, người giấy này luôn thích vừa kêu thảm thiết vừa nói những lời giả dối, nhưng bọn họ đã quen rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thấy lời mở đầu của mình không thể ngăn cản nhịp điệu của hai hài tử, người giấy hoảng loạn, vội vàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta biết đám súc sinh kia, bọn họ tự cho là nhìn trộm thiên cơ, hiện giờ đại thế đã như vậy, bọn họ đã không có dũng khí tự mình đi đứng ở phía trước ngăn trở đại thế này, nhưng bọn họ sẽ làm một ít thủ đoạn đạo chích! Ví dụ như các ngươi! Ví dụ như tỷ tỷ ngươi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Lâm đưa tay ngăn cản tỷ tỷ của mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thân thể người giấy bành trướng một chút, rồi lại nhỏ lại, giống như thở phào nhẹ nhõm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Có một đám người, bọn họ sống dưới bóng tối, lại tự xưng là Quang Minh giữ vững thiên ý, bọn họ không làm gì được phụ thân ngươi, hiện tại trên người phụ thân ngươi có vương khí gia trì, cho dù là Quốc chủ bình thường cũng không có khí tức thâm hậu như trên người phụ thân các ngươi. Giống như Tàng Phu Tử năm đó, hắn không có biện pháp động thủ với hoàng đế, nhưng lại có thể… Vì vậy, ngươi có thể là mục tiêu của họ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Lâm cười cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta rất an toàn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chưa chắc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi không phải là một ví dụ sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu hỏi ngược lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bọn họ có rất nhiều cái như ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu ngạc nhiên nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vì vậy, sau này chúng ta có rất nhiều người giấy để chơi à? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người giấy không biết nói gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hai đứa nhỏ không có cảm giác gì về cảnh báo này. Từ nhỏ bọn họ đã biết mình rất tôn quý, từ nhỏ cũng đã biết rõ mình rất nguy hiểm, nhưng đồng thời bọn họ cũng từ nhỏ cường đại hơn so với ngươi bè cùng trang lứa, bọn họ được bảo hộ đủ để cho bọn họ an tâm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có dự cảm, bọn họ sẽ ra tay với các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người giấy gần như gầm lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ta sẽ không rời khỏi nhà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Các ngươi muốn trốn cả đời sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân sẽ không để cho bọn họ trốn cả đời. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu rất chắc chắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có thể bảo hộ các ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người giấy nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu mỉm cười, Trịnh Lâm nở nụ cười, ngay cả hòa thượng Liễu Phàm đứng ở phía sau cũng không nhịn được mà cười theo. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta thực sự có thể! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người giấy cảm thấy mình đã bị xúc phạm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay lập tức, nó giống như trút giận, nhỏ giọng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có thể giúp phụ thân các ngươi, tìm được bọn họ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Rầm! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Người giấy đã bị đập vỡ một lỗ lớn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngay sau đó, một người giấy khác nằm bên cạnh bỗng nhiên động đậy, hiển nhiên đạo nhân lại thay đổi thân thể, hổn hển mắng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Làm cái gì vậy! Làm gì vậy? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Lâm nghiêng đầu, nhìn người giấy mới, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu sớm tìm ra, vậy thì không thú vị rồi đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta có thể đồng ý với ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, một âm thanh nữ tử truyền đến. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu quay đầu nhìn lại, lập tức hiện ra khuôn mặt tươi cười, tiến lên hô: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nương, người ta rất nhớ người. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngoan. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương ôm lấy Đại Nữu, đưa tay nhéo nhéo mặt Đại Nữu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nương, người đã trở lại, phụ thân đâu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Phụ thân ngươi còn đang ở tiền tuyến, ta trở về giao tiếp một ít việc, thuận tiện hỏi mẫu thân ngươi có muốn trở về nhà mẹ vợ một chút hay không. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- À, thật không? mẫu thân ta nói, trước đây đường về nhà không dễ đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hiện tại đường đã sửa xong. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lúc này, Trịnh Lâm đứng ở nơi đó, cũng cố gắng làm cho mình đứng thẳng một chút, cố gắng bắt chước Đại Nữu, trên mặt nặn ra nụ cười rất vui, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nương, người trở về rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương ôm Đại Nữu, đi tới trước mặt nhi tử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ầm! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhỉ tử bị đạp bay, đập vào thành giếng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu sớm tìm ra, vậy thì không thú vị rồi đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tứ Nương lần thứ hai đi lên phía trước, Trịnh Lâm theo bản năng căng thẳng, muốn chạy trốn, nhưng một chuỗi sợi tơ từ trong tay mẫu thân của mình bắn ra, trói mắt cá chân của hắn rồi trói kéo trở về. ͏