Ánh mắt công chúa ngưng lại, thật sự khí tràng này có thể cảm nhận được, tất cả thị nữ xung quanh đều quỳ trên mặt đất. Hùng Lệ Thiến đã từng nói, phàm là tiểu công chúa lại trốn nhà bỏ đi một lần nữa, như vậy tất cả thị nữ hầu hạ cùng với tiểu gia đinh đều sẽ bị liên trảm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khuê nữ nhà mình là một người thất xảo linh lung tâm, nếu ngươi làm nàng sợ hãi, nàng có thể nhận ra. Cho nên nàng rất biết điều, nàng rõ ràng, mẫu thân của mình nói được làm được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tuy nhiên, nàng không cảm thấy mẫu thân của mình tàn nhẫn. Từ nhỏ đến lớn, nhiều lần chứng kiến tình cảm mẫu tử của đại nương và đệ đệ. Nàng vẫn cảm thấy mẫu thân mình rất ôn nhu, tuy rằng đại nương cũng vẫn rất thích nàng, nhưng Đại Nữu vẫn hơi sợ hãi đại nương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sợ đại nương cũng không sai, dù sao đại nương là đại nương, ừ thì cho dù mẫu thân mình cũng là sợ đại nương mà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mẫu thân, không phải ta trốn nhà đi, ta đi đưa thức ăn cho a đệ, hiện tại a đệ ở cùng gia gia, con lo lắng hắn ăn không quen. Gia gia ăn nến và tiền giấy, a đệ ăn những thứ này sẽ bị tiêu chảy mất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật mà, ta hỏi hạ nhân, không ai được phân công đưa đồ ăn cho a đệ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hùng Lệ Thiến nghe được lời giải thích này mới gật gật đầu: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vậy ngươi đi đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngày Tứ Nương trở về đã nhốt Thế tử ở phòng tối rồi. Về vấn đề làm thế nào để giáo dục Thế tử, Hùng Lệ Thiến không thuận tiện để nói chuyện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng Hùng Lệ Thiến cũng không phản đối nữ nhi của mình thân cận cùng các huynh đệ, đương nhiên, cái này tuyệt đối không cần người làm mẫu thân như nàng quan tâm, các nam nhân trong nhà đều rất bảo vệ nàng. Phụ thân nàng cũng không cần phải nói, làm trưởng tử của Thiên Thiên cũng rất yêu thương muội muội này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thậm chí là tính tình Thế tử có chút quái gở, a tỷ này cũng nhiệt tình đối với Đại Nữu hơn những người khác rất nhiều. Thế tử vẫn không lạnh không nóng đối với phụ thân ruột của hắn, nhưng sẽ không từ chối làm bậy với Đại Nữu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu vui mừng vác túi nhỏ đi đến giả sơn ở sân sau, đều buông thức ăn xuống, đi tới trước cửa sắt lớn vỗ vỗ, rồi hô lên: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- A đệ, a đệ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bên trong, không có phản ứng gì. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu có chút lo lắng, sau đó lùi lại vài bước, ngay lập tức, hai tay bắt kiếm ấn: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ra! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ong ong! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Long Uyên sau lưng ra khỏi lớp, xoay quanh trên đỉnh đầu của Đại Nữu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đâm! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Long Uyên hóa thành một đạo lưu quang, va chạm vào cửa sắt lớn, sau một tiếng va chạm chói tai, Long Uyên quay ngược trở về, rơi xuống đất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ái... Đau quá! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu chỉ cảm thấy ngón trỏ và ngón áp út của mình đau nhức, vội vàng đặt bên miệng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cửa sắt lớn này ruột đặc, hơn nữa bốn phía đều có khóa, một khi hạ xuống, có thể tiến hành phong bế hoàn toàn từ bên trong. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ quan mở cửa sắt lớn này ở phía bên kia giả sơn, đó là một xích sắt có thể rút ra, đồng thời rút xích sắt ra cũng dùng lực lượng lớn mới có thể một lần nữa mở cửa sắt ra, chẳng qua Đại Nữu cũng không biết điểm này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nàng thử dùng Long Uyên vô ích chém lên cửa sắt, trừ khi nàng có cảnh giới như sư phụ của nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi làm dịu xong đau đớn của ngón tay mình, nàng lại đi tới trước cửa sắt một lần nữa, phát hiện một kiếm lúc trước của mình đã đào ra một cái hố to bằng móng tay trên cửa sắt, cũng không phải không có hiệu quả, nhưng cũng khẳng khác gì là không có hiệu quả. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu chỉ có thể ngồi xuống, ý định thông qua khe hở nhỏ phía dưới để hô to: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- A đệ, a đệ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thế nhưng vẫn không có lời đáp. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu đứng dậy, vỗ vỗ tay và ống quần của mình, hô tới một bên khác: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại xà, đại xà! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Dưới hai tiếng hô, Thanh Mãng trườn tới, nó đã sống ở Vương phủ nhiều năm, ngày thường không đi ra ngoài, nhưng ngẫu nhiên sẽ bò loanh quanh nên hạ nhân trong Vương phủ cũng đã thành thói quen. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Mãng nhấc đầu lên nhìn Đại Nữu, nó là yêu thú của Hùng Lệ Thiến, tự nhiên sẽ gần gũi với Đại Nữu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu chỉ chỉ cửa sắt nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại xà, ngươi đập hỏng nó cho ta. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Mãng im lặng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe lời đi, đại xà, ngươi làm được mà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghe lời! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu đã tức giận rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong con ngươi của Thanh Xà toát ra vẻ ai oán, sau đó thân thể nhanh chóng va chạm với cửa sắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ầm! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thanh Mãng ngẩng đầu, thân thể nhoáng lên một cái, vậy mà choáng luôn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
...... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Có động tĩnh! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- A! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Lâm phun ra khối sáp mình gặm lúc trước, nhanh chóng xoay người, đi tới phía sau cửa sắt. ͏