Không thể không nói, so với kiếm của Đại Nữu thì Thanh Xa có hiệu quả tốt hơn, tuy rằng vẫn không có ảnh hưởng gì với cửa sắt đặc, nhưng ít nhất làm cho bên trong cảm ứng được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ai ở bên ngoài, ai ở bên ngoài thế! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Lâm hô to. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
...... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhìn Thanh Mãng bên ngoài đã gần như ngất xỉu, nàng cũng không ép nó nữa, chỉ có thể trở lại ngồi trước cửa sắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Khoanh chân ngồi, bắt đầu ngưng tụ kiếm ý, nhắm mắt lại, kiếm quyết tiến về phía trước. Bên kia cửa sắt đặc, trong tầm mắt mình, Trịnh Lâm phát hiện một đạo kiếm khí đang ngưng tụ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- A tỷ, a tỷ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Lâm kích động, lập tức khoanh chân ngồi xuống cũng bắt ấn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Chỉ chốc lát sau, Đại Nữu ngồi ở bên ngoài nhìn thấy trước mặt mình cũng xuất hiện một đạo kiếm khí. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi Đại Nữu biết phương pháp này có hiệu quả, lập tức khống chế kiếm khí của mình viết ở đối diện: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đệ... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Lâm cũng khống chế kiếm khí viết xuống mặt đất bên ngoài: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đói bụng... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Lời nói rất ngắn gọn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu vui sướng, lập tức ngừng bấm ấn, tản ra kiếm khí ở đối diện. Nàng mở túi nhỏ đầy đồ ăn vặt của mình, bên trong có rất nhiều thức ăn ngon, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra một vấn đề. Ngay cả âm thanh cánh cửa sắt này cũng có thể ngăn cách... vậy thì mình đưa những đồ ăn này cho a đệ thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu lập tức bấm ấn một lần nữa, viết ba từ ở phía đối diện: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đưa không vào...... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Lâm thì rất dứt khoát đáp lại: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Gọi người... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Gọi ai... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mẫu thân ta... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Giữa mẹ con không có thù qua đêm, tuy là chính mẹ ruột nhốt mình vào, hơn nữa trước khi nhốt vào còn đánh mình một trận rõ đau, nhưng Trịnh Lâm đúng là không có oán khí gì đối với Tứ Nương thật. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đại nương đi rồi... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Thấy dòng chữ này, Trịnh Lâm mở to hai mắt, hắn hơi khiếp sợ, khiếp sợ mẫu thân mình cứ như vậy mà nhốt nhi tử thế này, rồi trở về tiền tuyến tìm phụ thân, ngay cả gặp nhi tử mình trước khi đi cũng không có thời gian. Đương nhiên... Đây là chuyện mà mẫu thân mình có thể làm ra. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ở trong lòng mẫu thân, mình và phụ thân ai nặng hơn, dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra, khẳng định là phụ thân mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Lâm cũng hiểu được, cũng chính là bởi vì quan hệ giữa mình và phụ thân không tốt, cho nên ngay cả mẫu thân cũng rất chán ghét mình. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Các mối quan hệ đạo đức trong nhà của những người khác thì là ngược lại. Lúc này, trên trán Đại Nữu đã thấm mồ hôi, khống chế kiếm khí cách không viết chữ, đây là chuyện rất mệt mỏi. Đáng tiếc, Kiếm Thánh không ở nhà, nếu hắn ở chỗ này nhìn thấy cảnh này, sợ là sẽ cảm thấy hai đồ đệ luyện tập khống chế kiếm khí làm cho người ta vui mừng khôn xiết mà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- A đệ, ta đi gọi người... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Lâm nhìn thấy dòng chữ này thì trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Có vẻ như là vì giọng điệu gấp gáp, hắn lại lại thêm một chữ “đói” ở phía sau chữ “được” ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đại Nữu đứng lên, thân hình lảo đảo, có vẻ mệt, nhưng vẫn nhanh chóng chạy đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
...... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Lâm thì tựa người vào cửa sắt lớn, một lần nữa cầm lấy ngọn nến kia, cắn một miếng, nhai hai cái rồi lại nôn ra ngoài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trời thấy vẫn còn thương, nếu thật sự cho mình lưu đày ở vùng hoang dã, thậm chí là đại trạch nguy hiểm của yêu thú tung hoành, hắn cũng tự cho là có thể sống rất tốt, rất tự nhiên, nhưng còn cở cái chỗ này, hắn chẳng có cách nào. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đúng lúc này, bỗng nhiên một âm thanh vang lên từ bên tai Trịnh Lâm: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi đói bụng không? Ta có thức ăn ngon ở đây. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sa Thác Khuyết Thạch ngồi trong quan tài, quay đầu nhìn về phía chỗ sâu bên trong, lập tức phát ra một tiếng rống giận dữ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trên mặt Trịnh Lâm toát ra vẻ hướng tới, lẩm bẩm nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật không? Ta đói quá... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đúng vậy... Ta có thức ăn ngon nhất trên thế gian này... Chỉ cần ngươi tới đây... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi sẽ đưa cho ta chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sẽ... Ta có thể để cả mọi thứ ... cho ngươi... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi thật tốt... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đương nhiên... Ta... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thật ngu ngốc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Lâm lập tức thu lại vẻ hướng tới trên mặt, tỏ ra lãnh đạm và khinh thường, sau đó hắn đứng dậy, hô to vào bên trong: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tiểu gia bây giờ đói đến mức gặm cả nến, không rảnh chơi trò dụ tới dụ lui cùng ngươi ở chỗ này, câm miệng cho ta, đồ ngu ngốc! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ầm! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ầm! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Phía dưới truyền đến một trận chấn động, hai tay nam tử mặc giáp đen sâu trong lồng sắt đang nắm chặt xích sắt, hắn rất tức giận. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Lừa người khác cũng không biết, đáng đời bị phụ thân vô dụng kia của ta nhốt ở chỗ này, làm sao, muốn lừa ta thả ngươi ra ngoài, nằm mơ đi! ͏