Ma Lâm Thiên Hạ (Bản Dịch)

Chương 2812 - Chương 2812. Thứ Này Không Chống Đói Được

Chương 2812. Thứ này không chống đói được
Chương 2812. Thứ này không chống đói được

Lúc trước tức giận công tâm nên mới xem nhẹ điểm này, hiện tại được nhắc nhở, nên lập tức trong đầu có ấn tượng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Lâm lại viết: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Nơi này gia gia có cống phẩm để ăn. Không chết đói... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Nương, a đệ nói gia gia có cống phẩm có thể ăn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hùng Lệ Thiến giơ tay lên, ra lệnh: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngoại trừ nhóm người phái đi đuổi theo Đại vương phi ra, lại phái thêm một nhóm người đi soái trướng tiền tuyến bẩm báo với Vương gia, mau thúc ngựa đi! Tạm thời không được phép đào ở đây. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Vâng! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Hùng Lệ Thiến nhìn khuê nữ của mình, dặn dò: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ở chỗ này, các ngươi dựng một cái lều trại nhỏ, ngủ ở nơi này, cứ mỗi nửa ngày nói chuyện với đệ đệ ngươi một lần. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Biết rồi, nương. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

...... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Phía sau cánh cửa sắt lớn, Trịnh Lâm lau miệng, một tay ôm bụng, một tay chống nắp quan tài, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Gia gia, ta đói lắm rồi! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Quan tài không đáp lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ngài không vội chút nào sao? Khẳng định là có biện pháp không để cho ta chết đói đúng không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một đoàn sát khí nồng đậm chậm rãi hiện ra trên quan tài, lơ lửng ở trước mặt Trịnh Lâm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhìn thấy đoàn sát khí này, Trịnh Lâm lập tức hiểu ý, vẻ mặt đau khổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Gia gia, ta không phải Ma Hoàn ca ca, ta phải ăn cơm, thứ này không chống đói được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Quan tài im thít, đoàn sát khí tiêu tán một chút. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Lâm cắn răng, há mồm hút đoàn sát khí này vào trong miệng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ngay sau đó, cơ thể của hắn xuất hiện màu xanh tím, đau đớn đến bò trên mặt đất, điên cuồng co lại, giống như một con đỉa bị cho ăn nước muối vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng hắn lại vẫn cứng rắn, vẫn cắn răng, không kêu đau, chỉ là mồ hôi lạnh đã thấm ướt toàn thân. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau một lúc lâu, cơn đau mới áp xuống, Trịnh Lâm giang tay giang chân nằm trên mặt đất, cảm giác thống khổ này còn mạnh hơn so với mẫu thân mình dùng kim đâm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng sau khi cơn đau qua đi lại là: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Nấc... ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào trong sân của Vương phủ, Đại Nữu bò ra khỏi lều nhỏ, dụi mắt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó nàng vừa ngáp vừa kết ấn bằng hai tay: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- A đệ, ta dậy rồi… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Phía sau cửa sắt lớn, Trịnh Lâm vẫn còn vết bầm tím chưa biến mất hoàn toàn trên da, mở mắt ra nhìn mặt đất, kết ấn đáp: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ừ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lúc này, thị nữ tiến lên, đưa đồ dùng rửa ráy lên. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đại Nữu bắt đầu rửa ráy, thị nữ giúp nàng chải đầu, sau đó bữa sáng được bê lên. Bữa sáng của Vương phủ vẫn luôn theo truyền thống tốt lại không khoa trương, hoặc là điểm tâm sáng truyền thống, hoặc là giống như hôm nay, một bát mì thịt băm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Đại Nữu thêm không ít tương ớt vào trong mì, điểm này nàng di truyền từ cha nàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một bát mì lớn vào bụng, cả canh cũng uống hết, Đại Nữu nhẹ nhàng vỗ bụng của mình, ngồi xuống đất, hai tay lại kết ấn: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- A đệ, ta ăn xong bữa sáng rồi… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau cửa sắt lớn, Trịnh Lâm chớp mắt, vô thức nhìn về bên phía quan tài, cuối cùng vẫn không lựa chọn đi qua, chỉ có thể kết ấn trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta cũng ăn rồi… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Thời gian từ từ trôi qua, đợi đến giờ trưa, một hàng chữ mới đã xuất hiện: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- A đệ, ta ăn xong bữa trưa rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Lâm thở dài, lại nhìn về phía quan tài, nhưng vẫn không động đậy, kết ấn trả lời, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta cũng vậy… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

…… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- A đệ, ta ăn xong bữa tối rồi… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Lâm thật sự không muốn trả lời nữa, hắn thậm chí tin rằng nếu không phải sợ tiêu hao quá nhiều nguyên khí, thì tỷ tỷ ngốc này của hắn sẽ nói cho hắn biết vừa rồi nàng đã ăn cái gì, mùi vị gì, tay nghề đầu bếp mới đến của Vương phủ thế nào một cách rất tỉ mỉ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Nhưng mà hắn lại không thể không trả lời, vì nếu như hắn không trả lời, người bên ngoài có thể sẽ cảm thấy hắn đã đói chết rồi, sau đó bọn họ chắc chắn sẽ điều động lượng lớn nhân thủ đến đào chỗ này. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Lâm chỉ có thể cố nhịn bất đắc dĩ, kết ấn trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta cũng vậy… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Lại qua hai canh giờ, một hàng chữ mới xuất hiện: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- A đệ, ta ăn xong bữa khuya rồi… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Lâm kết ấn, trả lời: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

- Ta cũng vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Sau đó, hắn chống người dậy, chủ động bước đến trước quan tài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Một sát khí nồng nặc đại diện cho tình yêu tới từ ông nội hiện ra trước mặt Trịnh Lâm. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Trịnh Lâm há miệng nuốt sát khí này vào trong miệng, sau đó lật người xuống dưới, mười ngón tay ghim vào giữa khe gạch, hai đầu mũi chân hướng xuống đất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏

Cảm giác đau đớn xé rách trên cơ thể ập tới, sát khí giống như đang xung kích mạch máu và bắp thịt của hắn, thậm chí là thần kinh của hắn. Hắn cắn răng, mặc cho mồ hôi lạnh không ngừng chảy xuống, mặc cho màu da của bản thân lại trông xanh tím hơn, cũng vẫn không ho he một tiếng. ͏

Hết chương 2812.
Bình Luận (0)
Comment