Trong phòng khách, hai người ngồi, một người đứng, cục diện đã định. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sở Hoàng nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Muội tế đang nghĩ cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia đáp: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Muốn hỏi lão Ngu có thể nắm chắc trong ba hơi thở tiễn đại cữu ca của ta lên trời không. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nữ nhân trong nhà không ở đây, cuộc trò chuyện giữa các nam nhân lập tức bắt đầu không hề kiêng dè. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sơ Hoàng bật cười, quay qua nhìn về phía Kiếm Thánh. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Kiếm Thánh nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Khó. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Đáng tiếc rồi, vẫn là không nắm chắc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Không cần nghi ngờ, Trịnh Phàm tin với thực lực của Kiếm Thánh hiện giờ, áp chế đại cữu ca kia nhà hắn không có vấn đề, nhưng muốn giết chết trong thời gian ngắn, thì gần như không có khả năng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đánh bại và đánh chết trước giờ không phải cùng một khái niệm, mà Hỏa Phượng chi linh trong người đại cữu ca nhà hắn bản thân lại càng giỏi phòng ngự. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sở Quốc hiện giờ có ta hay không có ta đối với ngươi có khác biệt gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sở Hoàng hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chẳng qua là lại chọn ra một người trong số Hoàng tử ta tiếp tục kéo dài hơi tàn thôi. Ngược lại nếu ngươi giết ta… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cục diện của Sở Quốc đã rất tệ rồi, có tệ hơn cũng không tệ được tới đâu nữa. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng nếu Trịnh Phàm xảy ra chuyện, đầu tiên chính là mối quan hệ giữa Tấn Đông và triều đình Yến Quốc sẽ trực tiếp tan vỡ, tiến độ thống nhất Chư Hạ của Đại Yến không thể không dừng lại, bắt đầu chuyển thành tự nội chiến. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Bởi vì hình thức quân chính của Tấn Đông vẫn luôn kiên định đi trên tuyến đường chuẩn bị tạo phản, nói không hề khoa trương, toàn dựa vào Trịnh Phàm để cưỡng chế chuyển dời mâu thuẫn nội bộ ra bên ngoài thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm sờ cổ của mình, tự giễu nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không ngờ mạng của ta lại quan trọng như vậy, còn quan trọng hơn cả ngài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Trong Sở Quốc vẫn luôn lưu truyền một cách nói, đó chính là năm đó lúc đi cùng xe ngựa, ta nên bóp chết ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vị quan gia kia của Càn Quốc… À không, Thái thượng hoàng… Ui, cũng không đúng, tóm lại, vị quan gia lúc trước của Càn Quốc kia cũng nghĩ như vậy, lúc đó kiếm của Bách Lý Hương Lan gần như đã kề lên trên cổ ta rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sở Hoàng lắc đầu, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không nỡ đâu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng ta vẫn là nói chuyện chính đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Cữu ca, ngài tự hạ quốc thể, xưng thần với Vương phủ của ta đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tự hạ quốc thể, ta vẫn là Quốc chủ, một Quốc chủ xưng thần với một Vương gia? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sở Hoàng dừng lại, rồi nói tiếp: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Hình như không hợp lý. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Điều này ở Yến Quốc không tính là gì, năm đó khi ta còn là Hầu tước, đã có thể đá Thân vương xuống dưới đất. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu lúc này ngươi tự lập, ta bằng lòng dẫn Sở Quốc xưng thần với ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sở Hoàng đưa ra điều kiện của mình. Nếu bây giờ Trịnh Phàm ngươi dựng nước, vậy Sở Quốc ta lập tức dâng biểu xưng thần, trở thành thuộc địa của ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bây giờ à, vẫn chưa phải lúc. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Khi nào mới là lúc chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Phải xem hướng gió, thế gió lớn, lửa mới có thể cháy mạnh, cho nen đại cữu ca không bằng thêm một mồi lửa trước, đốt chút đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nếu ngươi thật sự một lòng muốn làm trung lương của Đại Yến kia, thì ta nên làm thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha ha… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm cười, cười hơi khoa trương, thậm chí không thể không che miệng, cười một lúc lâu xong, cuối cùng Trịnh Phàm cũng dừng lại, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngài nên làm thế nào? Không phải, cữu ca à, ngài, còn có thể làm thế nào? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ánh mắt Sở Hoàng tối xuống. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mưu kế của ta, người bên dưới đã gặp mặt, bàn bạc với người của cữu ca từ lâu rồi. Bây giờ ta chưa để Sở Quốc thần phục Yến Quốc là vì cân nhắc tới người trong nhà, để lại cho cữu ca, cho Sở Quốc, cho người Sở một phần thể diện. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta muốn rèn sắt nhân lúc còn nóng, trực tiếp quay đầu đi đánh Càn, cho nên bây giờ ta cần Sở Quốc nhường đường cho ta. Không, không chỉ là nhường đường, ta còn cần Sở Quốc trợ giúp ta, giúp ta duy trì hậu cần, mở đường giúp ta, thậm chí xuất chút binh cho ta, đánh trận giúp ta. Ta muốn để bây giờ Niên Nghiêu dẫn đường cho ta tiến quân vào Càn Quốc giống như năm đó! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn muốn ta chủ động giúp người đánh Càn Quốc? Ngươi cảm thấy ta sẽ không hiểu đạo lý môi hở răng lạnh sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sở Hoàng hỏi ngược lại. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhưng môi đã mất rồi, còn quan tâm răng gì nữa chứ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm vươn vai, nói: ͏