- Lệ Thiến có người trượng phu thốt, Đại Nữu, có người phụ thân tốt. Được, ta lùi một bước, ta sẽ chọn một hoàng nhi đưa đến Vương phủ làm chất tử. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tại sao không phải Thái tử? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm hỏi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Thái tử tuổi lớn rồi, không chơi được với nhóm Đại Nữu. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Không sao, Hoàng tử đưa đến chỗ ta chỉ cần hắn ngoan, thì sau này chính là Thái tử rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Con người ngươi, chuyện không cho ta làm, bản thân lại làm thuận tay như vậy. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm vỗ tay, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, hai chúng ta coi như đã nói xong rồi, tiếp theo thì giao cho người bên dưới nghĩ điều lệ đi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vẫn còn một chuyện, ta muốn hỏi ngươi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngài nói. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngươi muốn mượn đường từ chỗ ta đánh Càn, không sợ ta giữa đường lật lọng cùng với Càn Quốc kẹp đánh ngươi sao? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm không cho là đúng, cười nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta chỉ dẫn năm mươi nghìn thiết kỵ Tấn Đông, nói khó nghe chút, không có năm mươi nghìn thiết kỵ Tấn Đông này, đối với Tấn Đông là một tổn thất, đối với Đại Yến cũng là một tổn thất. Nhưng tổn thất năm mươi nghìn thiết kỵ này, phá bỏ cái cũ cũng chỉ là lại một lần chiến bại của Lý Phú Thắng nữa. Còn ta, nếu không thể thoát ra, bị cữu ca dí chết thôi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Có điều ngươi yên tâm, nhóm binh hùng tướng mạnh ta để lại bao gồm cả con trai kia của ta, chuyện tiếp theo bọn họ phải làm chính là không màng tất cả mọi giá, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng với Sở Quốc. Đại Yến có lẽ không thể thống nhất Chư Hạ, nhưng Sở Quốc, chắc chắn mất! Hùng thị, chắc chắn bị diệt! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trịnh Phàm quay đầu lại, nhìn Sở Hoàng. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Đây là uy hiếp, uy hiếp rõ ràng, trần thuật sự thật xây dựng trên cơ sở thực lực. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Còn nhớ năm đó ngồi trên xe ngựa, ngươi giả làm Tiểu Tô tiên sinh kia, đọc bài thơ “Mãn Giang Hồng” kia, ngươi vì tự bảo vệ còn viết thành thịt ‘tù binh Yến’. Bây giờ… Trịnh Phàm, tại sao ngươi không sinh ở Sở Quốc ta mà là sinh ở Yến Quốc? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Vương gia thở dài, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ta vốn cho rằng trời sẽ biết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Vốn cho rằng? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Kết quả bây giờ ta phát hiện, trời, cũng mờ mịt. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
…… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngự Thư phòng, Hoàng cung, Yến Kinh thành, Hoàng công công quỳ ở dưới đất, bên cạnh ngồi mấy các lão, Hoàng đế thì ngồi trên long ỷ, xem bức thư Hoàng công công mang tới kia. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Sau khi xem xong, Hoàng đế mới để ý Hoàng công công còn quỳ ở đó, không khỏi mắng: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ngụy Trung Hà, mắt nhìn của ngươi đâu? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy công công lập tức bê ghế tới, đem tới bên cạnh Hoàng công công. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Tạ bệ hạ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng công công bò dậy, ngồi xuống. Hoàng đế hỏi: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nhiếp Chính Vương còn muốn ngươi chuyển lời gì không? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bẩm bệ hạ, lúc Nhiếp Chính Vương đưa bức thư này cho nô tài còn nói với nô tài, nói… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói cái gì? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế thúc giục. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nói Ngụy công công, năm đó nói hắn nói chuyện dễ nghe, đúng là có mắt nhìn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- …… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy Trung Hà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế nhìn Hoàng công công, trong lòng Hoàng công công mừng như điên, nhưng biểu cảm lại vô cùng xấu hổ nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ, nô tài không dám khi quân, lúc đó Nhiếp Chính Vương gia thật sự chính là nói cái này, còn bảo nô tài tìm Ngụy công công trút giận giúp hắn. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- …… ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Ngụy Trung Hà. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Trong lòng Ngụy Trung Hà lúc này vô cùng hỗn loạn, họ Trịnh này sao nhỏ mọn như vậy, thù năm đó lại bị hắn nhớ những mười năm! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Nhưng hết cách, Ngụy Trung Hà chỉ có thể quỳ xuống, tự mình tát cho mình mỗi bên một cái, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Bệ hạ, nô tài có tội. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ha ha ha. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế bật cười, nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Được rồi, Nhiếp Chính Vương gia của chúng ta đã đánh thắng trận, không cầu mong gì, chỉ xin lấy Ngụy công công ra trút giận, Ngụy Trung Hà, ngươi hãy hiến thân vì nước đi. Đến Hoán Y cục làm một tháng, chức vụ tạm thời để Trương Bạn Bạn thay. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nô tài tuân chỉ! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế đặt thư trong tay xuống, nói với đám các lão trước mặt: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Sở Quốc, sắp cúi đầu rồi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Tất cả các lão, bao gồm Hoàng công công, Ngụy công công đều quỳ xuống: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chúng thần (nô tài) chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Đại Yến! ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Cơ Thành Quyết gật đầu, lại nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Mao Minh Tài. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Có thần. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Nghĩ chỉ cho trẫm: Bọn trộm cắp Càn Quốc, phạm thượng làm loạn, cầm tù giết hại Đế quân, điên đảo cương thường, người thần đều phẫn nộ! À đúng rồi, vị kia của Càn Quốc thụy hào là cái gì nhỉ? ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Mao Minh Tài lập tức nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Chính Hi. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Ồ. ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
Hoàng đế gật đầu, ra hiệu nói: ͏ ͏ ͏ ͏ ͏
- Phía trước, ngươi tự viết. ͏