Lải nhải kể một hồi, sơ hở rất nhiều, chỗ khó làm tròn cũng rất nhiều, nhưng tiên sinh kể chuyện không hề cho các khách nghe bên dưới cơ hội, đợt này tới đợt khác, vòng này tới vòng khác, các loại hình dung các loại cát bay đá chảy gợi lên cảm xúc của đám người. Cuối cùng, khúc gỗ gõ xuống, phát ra tiếng cảm thán:
- Tên ác ôn, Đại Sở huy hoàng tám trăm năm lần này sợ là tiêu đời rồi.
Sau đó, bưng cốc trà lên, uống một hơi cạn sạch.
Con gái hắn đặt đàn kéo xuống, cầm một cái sàng lớn lên, lật người nhảy xuống dưới đài, bắt đầu xin tiền thưởng.
Các tửu khách nghe xong “chiến báo” bắt đầu nhao nhao tranh cãi:
- Đại Sở này xong rồi, tiếp theo lại tới lượt nhà nào đây?
- He, Sở Quốc này còn chưa bị diệt mà, Dĩnh Đô không phải vẫn ở đó sao?
- Trong nhà một mẫu ba phần đất đã bị đào một nửa rồi, còn có thể còn lại mấy phần nguyên khí chứ?
- Không lẽ là muốn đánh Càn Quốc rồi?
- Người Yến cũng không phải làm bằng sắt, ta thấy không mất ba năm năm nghỉ ngơi lấy sức, người Yến cũng không đánh được.
- Là đạo lý này.
- Ta lại cảm thấy người Yến rất có thể sẽ lại đánh tiếp, vị Nhiếp Chính Vương kia đã đánh nửa Sở Quốc rồi, địa bàn này không kém một nước, không chừng sẽ trực tiếp chỉ huy Yến Kinh thành, để ghế ngồi của Hoàng đế kia đổi người tới ngồi.
- Xạo con mẹ ngươi, Nhiếp Chính Vương tạo phản đã nói bao nhiêu năm rồi, hắn đã tạo chưa, hắn đã tạo chưa?! Lúc tức phụ của lão tử chưa có thai đã nói Vương gia muốn tạo phản, bây giờ con trai lão tử đã có thể mua nước tương rồi, còn nói người ta muốn tạo phản. Ta cảm thấy Vương gia là trung lương Yến Quốc kia!
- Đúng đấy, Nhiếp Chính Vương là người chú ý toàn cục, sao có thể làm chuyện đấu đá nội bộ kia chứ?
Triệu Quốc từng bị người Yến thống trị, cho dù bây giờ người Yến không đóng quân ở Triệu quốc, nhưng Triệu quốc đã là thuộc địa của người Yến, mặc dù người Triệu từng chịu tai họa chiến tranh vì sự xuất hiện của đại quân người Yến, nhưng dù sao tai họa chiến tranh đã qua rồi không phải sao. Hơn nữa là tiên Quốc chủ tự mình ngốc nghếch muốn đánh với người Yến, kết quả bị người Yến giáo huấn, đây không thể trách người Yến, phải trách tiên Quốc chủ ngu dốt.
Cho nên, ở đất Triệu có không ít người đã coi mình là “người Yến” về mặt tinh thần, cũng rất sùng bái đối với Nhiếp Chính Vương.
- Đáng tiếc rồi, nhà ta có con nhỏ rồi, nếu không thật sự muốn xách đao đến Tấn Đông nương nhờ Nhiếp Chính Vương gia, đến trong quân tranh thủ một xuất thân. Cũng chỉ có dưới trướng Vương gia ở Tấn Đông, dù là xuất thân tộc gì, dù là xuất thân nước nào đều có thể dựa vào bản lĩnh để ngóc đầu dậy!
Một hán tử râu dài đeo đao khác cười trên nỗi đau của người khác, nói:
- Ha ha ha, ngươi không đi được, ta thì đi được, ta đang chuẩn bị qua Nam Môn quan đến Tấn Đông của đất Tấn đây.
Nói rồi, hắn lại vô cùng khí phách nhìn về phía một nữ hiệp đeo kiếm ngồi cạnh, nói:
- Không biết nữ hiệp đây đi nơi nào, nếu như tiện đường, Quan mỗ có thể chăm sóc thay.
Du hiệp Quan Hưng này đã để ý nữ kiếm khách trẻ tuổi một mình ngồi uống rượu ăn mì ở bàn cạnh từ lâu, gương mặt xinh đẹp này, dáng người này… chẹp chẹp.
Du hiệp cũng không nghĩ tới cưỡng chế hoặc tâm tư xấu xa gì khác, nhưng hai bên tình đầu ý hợp tạo cơ hội cũng không phải hợp lý à?
Năm đó, Nhiếp Chính Vương từng trêu đùa với Kiếm Thánh về giang hồ, nói nhi nữ giang hồ này hành tẩu giang hồ một nửa là vì trên đường gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ, nửa còn lại thì là để hẹn hò.
Luôn cảm thấy trên giang hồ có thể tìm được một nửa thuộc về mình, ghép thành thần tiên quyến lữ, thực sự không được trong màn đỏ các nơi cũng có thể thưởng thức tình cảm khác.
Nói trắng ra, một giang hồ, nhóm Kiếm Thánh kia là đỉnh cao nhất, nhóm hào hiệp môn phái các nơi ở bên dưới cũng là số ít, nhiều nhất vẫn là những thiếu hiệp nữ hiệp tìm kiếm nơi xa kia, về bản chất cũng không khác mấy hipster đi tự do của thế hệ sau.
Đối diện với ánh mắt rõ ràng của du hiệp này, nữ hiệp lạnh lùng liếc nhìn hắn, không để ý hắn.
Nhưng loại khinh thường này đã đâm đau trái tim của du hiệp, du hiệp lập tức hô:
- Không chừng sau này chúng ta cũng có thể làm tướng quân dưới trướng của Vương gia, đến lúc đó ngươi cũng có thể…
- Ở bên cạnh tên khốn kia, đáng để khoe khoang sao?
Nữ hiệp hỏi ngược lại.
- ……
Du hiệp.
- Ngươi nói cái gì?
Lúc này, một đại hán ở bàn khác đứng dậy.
Trong quán rượu không ít người ngưỡng mộ Nhiếp Chính Vương.
Nữ hiệp dùng mu bàn tay lau miệng, đặt nửa miếng bạc vụn lên trên bàn, đồng thời lớn tiếng đáp:
- Trịnh Phàm, hắn chính là tên khốn nạn!
- Ngươi, lão tử dạy dỗ nha đầu nhà ngươi thay Vương gia!
Bất cứ thời đại nào cũng có người sùng bái không có lý trí, dưới tình huống người đương sự căn bản không biết cũng không thể biết, bọn họ lại sẽ ra tay đánh nhau vì thần tượng.
Ngón tay nữ hiệp chỉ về phía trước, thân hình hán tử kia lập tức đình trệ, nữ hiệp bước qua bên cạnh hắn, chân đá qua, đại hán ngã ngửa dưới đất.
Sau đó, nữ hiệp khẽ ngẩng đầu, nhìn cặp mẹ con áo trắng trên tầng hai kia, rồi trực tiếp ra khỏi quán rượu.
- Kiếm khách.
Nữ nhân nói.
- Ngũ phẩm.
Nữ đồng nói:
- Nhưng hình như không chỉ vậy, chắc còn đè nén phẩm rồi.
Nữ nhân gật đầu, nói:
- Kiếm khí rất thuần, không phải kiếm khách bình thường có thể so sánh.
- Nàng và Nhiếp Chính Vương kia có thù.
Nữ đồng nhắc nhở.
- Phải.
- Đi, đi làm quen nào.
- Người còn lại thì sao?
Nữ nhân hỏi.
- Người Càn kia.
- Gọi hắn đi theo.
- Được.
Nữ đồng đứng dậy, nữ nhân cũng đúng dậy, rời khỏi quán rượu.
……
Nữ hiếp thúc ngựa phi nhanh về phía Bắc, sau khi vào đêm, nghỉ lại trong một quán trọ khác.