Tắm rửa ở trong phòng xong ra ngoài đổ nước, lúc trở về phát hiện bên dưới lại có một nhóm khách mới vào ở.
Nam tử đẩy xe, trên xe ngồi hai nữ nhân một lớn một nhỏ.
Cắp nữ nhân này mặc đồ trắng, giống như mẹ con.
Ánh mắt nữ hiệp lưu chuyển trên người nam tử đẩy xe kia một lát, nam tử đẩy xe kia cũng nhìn về phía nàng.
Sau khi ánh mắt hai người giao nhau ngắn ngủi, nữ hiệp đã về đến phòng của mình.
Bên ngoài, mơ hồ truyền tới chút tiếng động, tiểu nhị dẫn khách làm thủ tục vào ở.
Nữ hiệp năm lên giường, nhắm mắt lại, đầu gối gập lại, hai tay mở ra, như ngủ như thiền.
Nhưng loại không khí yên tĩnh này rất nhanh đã bị tiếng gõ cửa phá hoại.
Nữ hiệp không lên tiếng.
Cửa mở ra, nữ đồng bê một suất đồ ăn bước vào, đặt lên bàn, sau đó rất ngoan ngoãn nhảy lên ngồi trên một cái ghế.
Nữ hiệp ngồi dậy, nữ nhân lớn thì xách một bình rượu bước vào.
Cửa chưa đóng, nam tử đẩy xe ngồi ở ngưỡng cửa, chỉ cười ngây ngô.
- Ta không quen các ngươi.
Nữ hiệp nói.
- Bây giờ thì quen rồi.
Nữ nhân trả lời.
- Tại sao phải quen?
Nữ hiệp hỏi ngược lại.
- Vì chúng ta rất có thể có kẻ thù giống nhau.
Kiếm bên cạnh nữ hiệp, ra khỏi vỏ, đây là một thanh kiếm bình thường, không có bất cứ hoa văn nào, trong tiệm thợ rèn của huyện thành bình thường cũng có thể mua được, còn không được gọi là tinh xảo. Nhưng lúc này, một kiếm khí lại trực tiếp xông qua.
Nữ nhân vung tay chặn, im hơi lặng tiếng hoá giải kiếm khí này.
- Ngồi.
Có lẽ đây chính là cách chào hỏi của người trong giang hồ, giao đấu trước, để phán đoán ngươi có tư cách ngồi cùng một bàn với ta không.
Nữ hiệp đứng dậy, từ bên giường đi tới cạnh bàn, ngồi xuống.
- Các ngươi là mẹ con sao?
- Phải, cũng không phải.
Nữ đồng trả lời.
- Vậy còn hắn?
Nữ hiệp chỉ nam tử trung niên ngồi trên ngưỡng cửa.
- Là cha ngươi, hay là trượng phu của nàng?
- Một người bạn, người bạn quen biết trên đường, trước người.
Nữ đồng trả lời.
- Bạn à?
- Đúng, ta và nàng bị trẹo chân, không đi được, cho nên hắn đã đẩy bọn ta đi, là người tốt bụng.
- Trẹo chân, không đi được?
Nữ hiệp cảm thấy rất hoang đường.
Con mắt nữ đồng vô cùng trong veo, không phải trong như đứa trẻ bình thường, mà là một loại thâm sâu huyền ảo, không ngoài dự đoán chắc là một Luyện Khí sĩ, chỉ là không biết sao làm được “phản lão hoàn đồng”.
Còn về nữ nhân này, lúc trước hoá giải kiếm khí của nàng, khí huyết dâng trào thể hiện nàng ta là một Võ Phu rất mạnh mẽ.
Bọn họ bị trẹo chân, bọn họ không đi được cần người đẩy xe mới có thể đi đường?
- Hắn muốn ngủ với ngươi?
Nữ hiệp nhìn về phía nữ nhân.
Nữ nhân lắc đầu, nói:
- Ta lại là bằng lòng.
Nữ hiệp lại nhìn về phía nữ đồng, nói:
- Không lẽ là ngươi?
- Ha ha ha.
Nữ đồng lạnh lùng cười, nói:
- Người ta chỉ là tốt bụng thôi.
- Ồ, đúng là người kỳ lạ.
- Đúng vậy.
Nữ nhân phụ họa nói.
Nữ đồng cầm bình rượu lên, bắt đầu rót rượu:
- Hai bọn ta vừa từ đất Sở qua đây, vốn cho rằng người Sở có thể chặn được người Yến, ai biết vậy mà lại bị người Yến giết cho tan tác tháo chạy.
- Các ngươi cũng chạy rồi?
- Chạy rồi, trước khi chạy tốt xấu gì cũng đã cứu Tạ Chử Dương ra.
Nữ đồng trả lời.
Nữ nhân bưng cốc rượu, nói:
- Ta suýt nữa đã giết được Tĩnh Nam Vương Thế tử kia trong loạn quân, cũng chính là trưởng tử trên danh nghĩa của Nhiếp Chính Vương kia.
- Suýt nữa?
Nữ hiệp nghi ngờ nói.
- Hắn mạnh hơn ta tưởng không ít, ta ra tay đánh lén không thể thành công, chỉ làm hắn thương chút, nhưng sợ bị bao vây, cho nên không thể tiếp tục ra tay.
Nữ đồng thì nói:
- Ta cũng nghĩ không ra tại sao hắn lại xuất hiện ở đó, còn vác cờ Yến.
Nữ hiệp cười nói:
- Ta biết người đó, cha hắn là Tĩnh Nam Vương, nghĩa phụ hắn là Nhiếp Chính Vương, hắn mang Hắc Long kỳ xuất chiến cho quân Yến, không phải rất hiển nhiên sao?
Nữ đồng lắc đầu, nói:
- Loạn rồi.
Nữ nhân phụ họa:
- Là rất loạn.
Nữ hiệp hơi cau mày, chỉ cảm thấy hình như đầu óc của hai nữ nhân này hơi có vấn đề.
- Ngươi hận Nhiếp Chính Vương kia, đúng không?
Nữ đồng hỏi.
- Phải, hắn đã giết sư phụ ta.
Nữ đồng gật đầu:
- Muốn trả thù không?
- Muốn.
Nữ hiệp không hề do dự.
- Đợi lát.
Hai tay nữ đồng đặt trước mắt mình, từ từ kéo ra, sau đó nở nụ cười, xác nhận nói:
- Ngươi không nói dối.
- Vừa nãy ngươi đang nhìn trộm ta?
- Thủ pháp của Luyện Khí sĩ thôi, lúc Ngân Giáp vệ Càn Quốc thẩm vấn phạm nhân cũng hay dùng chiêu này, nhưng chắc sẽ không dùng lưu loát được như ta.
Nữ đồng ăn thức ăn:
- Bọn ta định đến đất Tấn xem, đến… Tấn Đông xem.
- Nhiếp Chính Vương đang ở đất Sở.
Nữ hiệp nhắc nhở.
- Bên cạnh hắn có thiên binh vạn mã bảo vệ, chúng ta không động được vào hắn.
Nữ đồng nói.
- Cho nên, đến Tấn Đông làm gì?
- Không động được vào hắn, nhưng có thể đến xem nhà hắn, không chừng có cơ hội, có thể hỏi thăm người nhà của hắn.
- Bỉ ổi.
Nữ hiệp nói.
- Phải.
Nữ đồng gật đầu.
Cơ thể nữ hiệp nghiêng về phía trước, nói:
- Nhưng ta biết canh phòng ở Vương phủ của hắn có thể nói là tường đồng vách sắt.
- Điều này bọn ta biết, nhưng bọn ta không vội, chỉ đi xem, tường đồng vách sắt thật thì thôi. Lỡ như có thể nhìn ra cơ hội gì thì sao?
Nữ nhân cười nói.
- Hắn thì sao?
Nữ hiệp chỉ nam tử trung niên ngồi bên đó.
- Hắn là người Càn, Nhiếp Chính Vương mấy lần dẫn quân đánh Càn, nhi nữ giang hồ Càn Quốc vốn nên san sẻ cho đất nước, đúng không người tốt bụng?