Nam tử trung niên gật đầu.
- Nhưng theo ta được biết, hễ là người từng thử ra tay với Vương phủ, cho dù là người của triều đình hay là người của giang hồ, thì đều không có kết cục tốt.
Nữ hiệp lại nhắc nhở.
Nữ đồng cười he he, nói:
- Không có lợi, bọn ta sẽ quay ngược lại, ở đất Sở bọn ta chính là làm như vậy, giữ thân có tác dụng mới là quan trọng nhất.
- Nếu thật sự gặp cơ hội thì sao?
Nữ hiệp hỏi.
- Ngươi hỏi câu này rất kỳ lạ, hắn đã giết sư phụ ngươi, ngươi chưa từng nghĩ tới đi giết người nhà hắn để trả thù sao?
- Oan có đầu nợ có chủ, nợ nần giữa ta và hắn, ta sẽ tìm hắn tính, nhưng sẽ không liên lụy đến người nhà của hắn.
- Con người không thể chính trực quá.
Nữ đồng nhắc nhở:
- Ngươi tìm hắn, không có phần thắng, hoặc là có thể bắt nữ nhân của hắn, con của hắn để thử ép hắn… đi vào khuôn khổ?
- Hắn là kiêu hùng.
Nữ hiệp nhắc nhở.
- Không, theo ta biết hắn rất trọng tình nghĩa.
Nữ đồng chắc chắn nói:
- Tin ta đi, bọn ta có con đường tin tức của bọn ta, càng hiểu hắn hơn ngươi.
Nữ hiệp sửng sốt, chỉ vào mũi mình:
- Các ngươi hiểu hắn hơn ta?
- Phải.
Nữ đồng gật đầu nói:
- Bọn ta đều đã xem điều tra liên quan tới hắn của nội vệ Phượng Sào Sở Quốc. Trừ khi ngươi từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh hắn, nếu không bọn ta có thể rất chắc chắn rằng bọn ta nhất định hiểu hắn hơn ngươi.
Nữ hiệp không nhịn được, đứng dậy, nói:
- Ta sẽ không đi làm loại chuyện hèn hạ này với các ngươi.
Nữ đồng lại đặt hai tay che trước mắt, từ từ kéo ra, lát sau, bất đắc dĩ thở dài nói:
- Nàng ta lại là nói thật, bướng bỉnh nha.
Nữ đồng đứng dậy, rời khỏi chỗ ngồi, nữ nhân cũng đứng dậy định rời đi.
Lúc này, nữ hiệp rút kiếm ra, nói:
- Lúc ta không biết thì thôi, nếu đã biết, vậy thì xin lỗi rồi. Nếu các ngươi muốn ra tay với người nhà của hắn, ta không những không thể giúp các ngươi, mà tối nay còn không thể để các ngươi sống mà rời khỏi quán trọ này
- He he he.
Nữ đồng bật cười, nói:
- Bọn ta ba người, ngươi một người. Bọn ta không lo ngươi tiết lộ bí mật, cũng không định diệt khẩu ngươi, ngươi lại nói muốn giết ba bọn ta?
Nữ hiệp lắc đầu, hô:
- Cho nên, ngươi cũng định làm việc với bọn họ sao?
Lúc này, nam tử trung niên ngồi trên ngưỡng cửa chậm rãi đứng lên, ánh mắt hắn thanh khiết, mang theo một dáng vẻ khiến người ta thấy nhẹ nhàng ấm áp. Đối mặt với cậu hỏi này, hắn nói:
- Ngươi gấp rồi, ta vốn định đẩy bọn họ qua Nam Môn quan rồi gọi người.
Nữ nhân giơ tay tát “bốp” một cái lên mặt của nữ đồng, trên mặt nữ đồng đã xuất hiện một dấu tay rõ ràng. Nữ đồng bị đánh nghiêng đầu, mắng lại:
- Bọn họ quả thật không có nói dối!
Kiểm tra nói dối không có vấn đề, nữ đồng tin chắc!
Nhưng vấn đề là tự dưng tìm hai người không có vấn đề lại biến thành vấn đề lớn nhất.
- Cho nên?
Nữ nhân chỉ hai bên:
- Ở cùng ngươi, ta cảm thấy bản thân rất ngu.
- Không có ta, ngươi càng ngu.
Nữ đồng phản kích nói:
- Chọn cơ thể cũng muốn cướp cái ngực bự.
Mũi kiếm của Kiếm Tỳ chỉ nữ nhân, nói:
- Ta chọn nàng ta, vì nàng ta đả thương tiểu đệ ta nhìn lớn lên.
- Ta không đồng ý.
Trần Đại Hiệp bỏ đấu lạp của mình ra, hắn không mang kiếm, đối mặt với lựa chọn của Kiếm Tỳ, hắn nói:
- Nhỏ dễ đánh hơn.
Luyện Khí sĩ cho dù thủ đoạn phong phú và phẩm cấp cao hơn, khi chém giết chính diện vẫn khá dễ đối phó.
Võ Phu thì khác.
Ánh mắt Kiếm Tỳ lộ ra vẻ uy nghiêm, nhắc nhở:
- Ta là sư tỷ.
Trần Đại Hiệp gật đầu, bước chân nhích về phía nữ đồng, nói:
- Được.
- Tôn xưng.
Kiếm Tỳ lại nhắc nhở.
- Được, sư tỷ.
Cuộc đời là vô thường, mà bên trong sự vô thường đó luôn có cả sự hoang đường và hài hước.
Hai nữ tử vừa mới đi xuống từ chiến trường đất Sở, vốn định đến đất Tấn để thử vận may, truy xét một chút, tùy cơ hội mà thử nghiệm lôi kéo hai vị cao thủ kiếm khách dọc đường, kết quả, đội ngũ bốn người, mà nội gián lại đạt đến một nửa.
Đáng tiếc là người giấy không có ở đây, hai thầy trò ở miếu Hồ Lô cũng không ở đây, nếu không thì tất nhiên bọn họ có thể ca tụng công đức của vị Vương gia đối với lần tàn nhẫn này một phen.
Vương gia, ngài nhìn xem, điều này không phải ý trời đã định sao!
Nếu không thì nên giải thích thế nào về lý do các nàng có thể gặp xui xẻo như vậy?
Trần Đại Hiệp vẫn mày rậm mắt to như cũ, vẫn nhớ tới hắn của mười năm trước, bởi vì tình nghĩa của hai bát mì nên đã tự mình đi đến đất Yến tìm Trịnh Phàm để trả thù cho người dân.
Hắn khi đó, trong tay cầm kiếm, áo bào tung bay, tuy rằng không thể khiến khắp thành dậy sóng bằng lúc Bách Lý Kiếm mang y phục màu trắng tiến vào Thượng Kinh năm đó. Nhưng phối hợp với khí tức mạnh mẽ thuộc về kiếm khách ngũ phẩm của bản thân hắn, vẫn có thể làm cho người ta cảm nhận được kiểu phong thái lúc ẩn lúc hiện của một kiếm khách. Ngày nay thì thật sự trở nên bình thường rồi.
Sự bình thường này cũng không có nghĩa là hắn bị năm tháng mài mòn sự sắc sảo, mà là chính bản thân hắn đã sống hoà vào tháng năm. Huyết khí cần phải rèn luyện nhiều lần. Kiếm khí cũng phải gõ mài liên tục. Đối nhân xử thế, nhìn mọi vật, đi trên đời cũng vậy. Có những người từ thung lũng bò lên phía sườn núi, dĩ nhiên sẽ sức cùng lực kiệt, đi không nổi nữa hoặc cũng lười đi, bèn nằm im nghỉ ngơi một chút. Có những người sau khi bò được tới đỉnh núi, tầm nhìn bao quát non sông, lại nhìn thấy đỉnh núi phía xa sẽ giả bộ không nhìn thấy, thậm chí sẽ chủ động tìm tới đám mây để che chắn tầm nhìn của mình.
Nhưng vẫn có những người, họ lên núi rồi xuống núi, sau đó lên núi rồi lại xuống núi, không phải vì lên núi mà xuống núi, cũng không phải vì xuống núi mà lên núi mà có thể đó là những thứ bọn họ theo đuổi. Trần Đại Hiệp học được từ trên người Kiếm Thánh, có lẽ là chính ở khoảng giữa của sự thăng trầm lên xuống này: Núi ở ngay đây, ở trước mắt, ở dưới chân, ở phía sau, nhưng ở trong lòng, đã không còn núi nữa rồi.