Ngu Hóa Bình là một sư phụ tốt, mặc dù ở trong vương phủ đã có hai linh đồng làm của đệ tử cuối cùng của hắn, nhưng hắn vẫn luôn ưu ái Kiếm Tỳ rất nhiều.
Trước kia, Kiếm Tỳ nhập phẩm rất sớm, hắn còn tự mình rút tu vi ra để đề phòng việc nóng vội rồi hỏng việc, lúc ra ngoài, hắn còn lo lắng đồ đệ ở bên ngoài bị bắt nạt, bèn lấy máu tươi của chính mình để ngưng tụ thành kiếm ý và tặng cho đồ đệ để phòng thân.
Máu tươi tiêu tan, kiếm khí xuất hiện, lúc nữ nhân đang xông tới, bỗng nhiên nàng cảm giác phía trên đỉnh đầu của mình có một tầng kiếm ý bất thường đang dập dờn, loáng thoáng có chút giống như đã từng quen biết.
Kiếm Tỳ ép đầu ngón tay xuống, quát khẽ:
- Rơi!
- Vù!
Một kiếm khí màu trắng, rơi xuống từ trong bóng tối.
Mặc dù một bên cơ thể của nữ nhân đã tránh thoát hơn nửa nhưng vẫn bị cọ trúng, vị trí cánh tay phải đã xuất hiện một vết thương.
Tuy là không sâu nhưng phải biết rằng nàng là Võ Phu tam phẩm, khí lực toàn thân này, cộng thêm khí huyết duy trì dĩ nhiên không thể ngăn cản hai bên sườn của kiếm ý này.
- Ngươi là đồ đệ của hắn!
Nữ nhân rốt cuộc đã nhận ra cảm giác quen thuộc của khí tức này đến từ đâu rồi.
Lúc trước nàng cùng Tạ Chử Dương kêu gọi Cẩu Mạc Ly đầu hàng ở bên vách núi, từng ra tay, tung một đòn với tên kiếm khách đối diện kia, ngay lúc đó nàng từng cảm thán rằng, tuy rằng tên kiếm khách kia không vào tông môn nhưng thanh kiếm dưới ánh mặt trời đó, suy cho cùng lại sắc bén hơn so với thanh kiếm không thấy được ánh sáng trong tông môn nhiều.
Nàng không đi tìm tên kiếm khách kia để quyết đấu, một là bởi vì ở nơi chiến trường đó, trong sự chém giết của thiên quân vạn mã thì ảnh hưởng từ thực lực cá nhân của Võ Phu đối với cục diện chiến đấu thực sự có hạn. Hai là nàng cũng giảm thiểu khả năng tiếp xúc chính diện với người kia theo bản năng, với cấp độ thực lực của nàng, có đôi khi chỉ cần tung một đòn qua tay đã có thể tạo ra quá nhiều tin tức, nhiều đến mức có thể không cần đánh tiếp nữa.
- Ngươi biết sư phụ ta sao?
Kiếm Tỳ không ngại nói chuyện phiếm.
Ngược lại có thể cho Trần Đại Hiệp nhiều thời gian hơn để đi truy sát nữ đồng kia, nữ nhân đồng ý tán gẫu bao lâu, Kiếm Tỳ cũng đều đồng ý.
- Không phải ngươi đã nói, sư phụ ngươi bị vị Vương gia Yến Quốc kia giết sao?
Nữ nhân không tin sự điều tra của nữ đồng sẽ có sai lầm, trừ phi vị nữ kiếm khách trước mắt này đã được cảnh báo trước và có sự chuẩn bị, nhưng sự chuẩn bị của kiếm khách sao lại có thể giấu giếm được một Luyện Khí sĩ cấp cao chân chính chứ?
Môn đạo bất đồng, thua kém ngàn dặm.
- Sư phụ đời thứ nhất của ta là bị hắn giết chết.
- Ta thật sự không thể hiểu được vì sao ngươi lại chọn đứng về phía của hắn, rõ ràng ngươi cũng rất muốn giết hắn mới đúng chứ, đừng nói với ta là chỉ vì những quy tắc giang hồ buồn cười kia!
Kiếm Tỳ khẽ mỉm cười và nói:
- Hắn đã giết sư phụ đời thứ nhất của ta nhưng hắn lại là người nuôi ta mười năm! Thù hận đương nhiên phải trả. Nhưng mười năm này cũng hầu như đã có một câu trả lời hợp lý, dù thế nào thì cũng phải đưa ra một... giao phó!
- Ha ha.
Nữ nhân phát ra tiếng cười lạnh:
- Ngược lại là một nhân vật thú vị!
Cơ thể của nữ nhân run lên, vốn định tiếp tục đi tới một cuộc chiến khác, nhưng lúc nhìn thấy Kiếm Tỳ lại tung lên hai giọt máu, nữ nhân đã do dự.
Cuối cùng, nàng không lựa chọn đi tiếp ứng nữ đồng, mà thân hình đã xông tới hướng Kiếm Tỳ, thả ra tất cả phòng ngự!
Đây là muốn liều mạng, cũng chính là thứ gọi là... Đổi tổn thương!
Kiếm Tỳ vẫn cứ lựa chọn lùi lại, đồng thời dùng kiếm khí không ngừng thiết lập kết giới ở giữa mình và nữ nhân kia, nhưng nương theo nữ nhân bất kể đánh đổi hay đánh vỡ, phòng ngự của Kiếm Tỳ lập tức trở nên yếu ớt.
- Nếu như không phải thân thể này chịu hạn chế, ngươi cho rằng ngươi có thể có năng lực ngăn cản ta lâu như vậy ư?
Nữ nhân ngâm nga, một nắm đấm ngay lập tức đập tan một màn kết giới cuối cùng của Kiếm Tỳ.
- Ầm!
Kiếm Tỳ bị một quyền đó đập bay ra ngoài, lăn trên đất một khoảng thật dài.
Nữ nhân không hề do dự, thân hình lần nữa rút ngắn khoảng cách, lại tung ra một quyền, trực tiếp nện xuống đầu của Kiếm Tỳ.
Kiếm Tỳ nằm trên đất giơ mười ngón tay ra, hai giọt máu hiện lên, trong phút chốc nứt ra.
- Thu!
Nữ nhân rít một tiếng chói tai, hai giọt máu sắp nổ tung để ngưng tụ kiếm ý của Kiếm Thánh đã bị đè nén trở về trong chớp mắt, ngược lại tiêu tan thành vô hình.
Trên nắm đấm của nữ nhân, đã xuất hiện vài vết rạn nứt, nhưng những việc này đều không quá quan trọng.
Mất đi kiếm khí chống đỡ, kiếm khách như ngươi làm sao có thể tiếp tục chống đỡ được quả đấm của ta chứ!
Tay phải của Kiếm Tỳ dĩ nhiên đã bị chuột rút, nhưng tay trái của nàng lại thuận thế mò lên, thứ được phóng thích ra không phải kiếm khí, bởi vì chiêu nàng tung ra chính là nắm đấm!
- Ầm!
Điều khiến nữ nhân rất kinh ngạc đó là nắm đấm do chính mình vung xuống lại bị nữ kiếm khách này chặn lại, vậy mà đối phương lại bắt lấy lỗ khí của chính nàng, rút đi sức mạnh trên nắm tay của mình ở vị trí thích hợp nhất.
- Phụt!
Kiếm Tỳ phun ra một ngụm máu tươi, lấy kẻ yếu đấu với kẻ mạnh, thật ra mỗi một lần nàng tiếp chiêu cũng phải trả một cái giá khổng lồ.
Nhưng sau khi triệt tiêu một quyền của nhau, bóng dáng của Kiếm Tỳ lại nhảy lên, tay phải bị chuột rút trước đó không tiếp tục thử nghiệm ngưng tụ kiếm khí từ đầu nữa, mà thứ hóa kiếm là tay nàng!
Năm ngón tay khép lại tạo thành lực, cắt nghiêng về phía cổ của nữ nhân.
Nữ nhân đưa tay ra ngăn cản, càng là muốn thử nắm lấy tay của Kiếm Tỳ, nhưng sau một giây, nữ nhân chỉ cảm giác chỗ lòng bàn tay mình mang đến một cảm giác bị xé rách ra, lòng bàn tay mình lại bị một đòn đao tay này của đối phương cắt ra!