Trong lòng nữ nhân kinh ngạc, trước tiên muốn kéo xa khoảng cách cơ thể theo bản năng, nhưng sau khi Kiếm Tỳ đã phá tan lòng bàn tay của đối phương, đầu ngón tay nàng lại thả ra một luồng kiếm khí, theo vị trí vết thương mà đánh thẳng vào trong cơ thể đối phương.
Nữ nhân giơ chân lên.
- Ầm!
Kiếm Tỳ lại bị đạp bay ra ngoài.
Nhưng nữ nhân lại không thể nhân cơ hội tiếp tục tiến lên chém giết nữa, mà chỉ đứng thẳng ở tại chỗ, cánh tay trái của nàng đã phồng lên thành túi khí, dưới sự bất lực, nữ nhân tự lấy khí huyết của bản thân để mạnh mẽ thôi thúc, cưỡng ép đẩy kiếm khí trong cơ thể ra ngoài, nhưng tiếng nổ tung vang lên theo, tuy rằng làm cho cánh tay kia khôi phục bình thường, không còn phồng lên nữa, nhưng toàn bộ cánh tay lại là máu me đầm đìa, y phục màu trắng cũng đã bị phá rách hơn nửa.
- Đây là thứ gì vậy... Kiếm bằng tay ư!
Nữ nhân không dám tin, một đòn trước đó, nàng vốn tưởng rằng chỉ là một loại phản ứng cam chịu số phận của nữ kiếm khách ở trong lúc nguy cấp, nhưng ai ngờ lại có hiệu quả thế này.
Kiếm Tỳ từ từ đứng lên, nàng ngẩng đầu nhìn người nữ nhân kia, khóe miệng tràn ra máu tươi cũng không thể nào ngăn cản nụ cười lúc này của nàng:
- Nó gọi là rìu bằng tay.
- Rìu... bằng tay?
- Loại rìu thuộc về nam nhân của ta.
Nữ nhân hít sâu một hơi, vặn vẹo cổ mấy lần, khí tức trong cơ thể lại tăng lên.
Kiếm Tỳ xoè lòng bàn tay ra, thanh kiếm rơi xuống lúc trước đã trở lại trong lòng bàn tay lần nữa, nhưng tiếp theo, nàng không phải một tay cầm kiếm, mà là hai tay cầm kiếm, dáng đi đã không còn mềm mại mà trở nên nặng nề.
Vào khoảnh khắc đó, từ trong góc nhìn của nữ nhân, dường như Kiếm Tỳ đã hòa làm một thể với cảnh vật xung quanh cơ thể nàng.
- Sư phụ ta đã dạy ta kiếm thuật từ nhỏ, nam nhân của ta... Cũng đã dạy ta chơi rìu từ nhỏ.
Kiếm Tỳ nuốt một ngụm nước bọt, nửa người trên của nàng ngửa ra sau, trong phút chốc, từ vị trí quanh thân nàng truyền đến vô số âm thanh dồn nén lanh lảnh.
Người, rìu và từng cọng cây ngọn cỏ ở bốn phía đều tạo thành một sự hài hòa.
- Ngươi là Võ Phu, nhưng cả thân thể này cũng không phải của ngươi, so với việc bị kiếm phá hoại cơ thể, điều ngươi sợ hơn là bị sức lực dã man phá vỡ khí huyết của mình, bởi vì ngươi lo lắng cái thân xác này của mình sẽ bị hỏng. Luyện Khí sĩ mượn xác hoàn hồn, lại rót thêm khí huyết của Võ Phu vào. Các ngươi, rốt cuộc là cái thứ gì.
- Nếu như ngươi lựa chọn đuổi theo chúng ta, ngươi sẽ có cơ hội nhìn thấy, trên cõi đời này, đối với người bình thường mà nói, một giáp lại là một đời, nhưng đối với chúng ta thì một đời còn có thể sống lâu đến mức sâu xa khó lường.
Kiếm Tỳ hé miệng, lẳng lặng cười.
- Ngươi cười cái gì?
- Ta chưa bao giờ để ý đến cái gì gọi là sâu xa khó lường.
- Hả?
- Bởi vì từ lâu ta đã có một độ dài không thể đạt được, không dám nghĩ tới.
- Lời nói sắc bén? Lời của Phật? Đạo kinh?
Nữ nhân đang cố gắng tách ghép ý nghĩa của câu nói này.
Kiếm Tỳ lại phun ra một ngụm nước bọt có lẫn cả máu, mắng:
- Là khoe khoang.
Nữ nhân không hiểu.
Kiếm Tỳ hô:
- Ngu xuẩn, lão nương đang thương hại ngươi.
Nữ nhân vẫn không hiểu, nhưng nàng biết được mình bị khinh bỉ, nàng giơ một cái tay khác lên, thân thể lần thứ hai vọt ra, nhằm về phía Kiếm Tỳ.
Nàng vung một đấm xuống, Kiếm Tỳ vung kiếm lên, nắm đấm và kiếm, va chạm không ngừng.
Mỗi một lần, mặt đất ở bốn phía dường như cũng đang đồng thời nổ vang theo.
Trên cõi đời này, người có thể có được kiếm thuật do Kiếm Thánh tự mình truyền rất ít ỏi, nếu cũng tính cả Trần Đại Hiệp - đệ tử ghi danh này thì cũng chỉ có bốn người.
Nhưng...
Trên cõi đời này, có thể có được những công pháp do Ma Vương truyền lại, bỏ vị Thế tử điện hạ được mọi người vây quanh của vương phủ kia qua một bên, cũng chỉ có một mình Kiếm Tỳ thôi.
Qua từng đợt từng đợt chiến đấu kịch liệt, Kiếm Tỳ hộc máu, bắt đầu càng lúc càng phun ra máu nhiều hơn, mỗi một lần vung kiếm lên, động tác cũng bắt đầu càng lúc càng chậm, cùng lúc đó, tần suất động tác của nữ nhân cũng đang không thể không chậm lại.
Có điều, rốt cuộc độ dày của máu nàng và độ cao của cảnh giới đều đặt ở đây!
Một quyền cuối cùng được tung ra, quanh thân Kiếm Tỳ truyền đến âm thanh mái ngói vỡ tan, cả người nàng bị đánh bay ra ngoài lần nữa, đâm vào một cái cây phía sau, chậm rãi rơi trượt xuống.
- Thân là một kiếm khách, vậy mà có thể đi con đường của Võ Phu.
Nữ nhân từng bước, từng bước đi tới.
Về tình hình của cuộc chiến khác ở phía xa bên kia, Trần Đại Hiệp cũng không đến trợ giúp, mà đang tiếp tục tiến hành truy sát nữ đồng, nữ đồng truyền âm đến:
- Ta sắp không ổn rồi, ngươi nhanh lên một chút!
- Đừng hối thúc, đây là một đối thủ đáng kính, ta đến hưởng thụ khoảnh khắc giết chết nàng.
Nữ nhân hơi hất cằm lên, đúng lúc này, nữ nhân nhìn thấy nữ kiếm khách đã bị mình đánh cho trọng thương, yên lặng mà giơ cánh tay về phía trước, tạo ra một loại tư thế cực kỳ vô lực, cũng chính là hướng về vị trí của mình rồi chĩa sang, tuy nhiên, đầu ngón tay của nàng lại không có chút kiếm khí nào.
- Ngươi còn có thể ngưng tụ ra kiếm khí sao?
Nữ nhân biết rất rõ tình hình trong cơ thể kiếm khách.
Kiếm Tỳ lắc đầu một cái, nói:
- Không còn, nhưng ta… Có thể mượn.
Đệ tử vô dụng, mượn kiếm của sư môn!
…
- Tại sao đang yên đang lành, lại không ăn nữa thế?
Trịnh Phàm đang thưởng thức một nồi lẩu, nhìn thấy Kiếm Thánh buông đũa xuống, lại cực kỳ nghiêm túc ngồi khoanh chân.
Trong phút chốc, Nhiếp Chính Vương của Đại Yến gần như cho rằng đã có thích khách lẻn vào!