Ngay vừa rồi, Trần Đại Hiệp thậm chí đã chuẩn bị không màng tự hủy cảnh giới, thậm chí là liều cả cái mạng của chính mình để thử mở ra nhị phẩm, hắn chưa từng mở, khả năng rất lớn không mở được, cho dù là tiếp dẫn thật. Phải biết năm đó Kiếm Thánh ở trước Tuyết Hải quan đã được Trịnh Phàm và các Ma Vương cứu về từ trước Quỷ Môn quan nguy hiểm. Bây giờ mặc dù Trần Đại Hiệp cũng là tam phẩm, nhưng so với Kiếm Thánh năm đó thì vẫn còn xa mới bằng, cưỡng chế mở nhị phẩm, gần như là chắc chắn sẽ chết.
Nhưng trước đó hắn cũng không hề do dự và lựa chọn quá nhiều, Trần Đại Hiệp làm việc trước giờ đều rất trực tiếp.
Một mặt là sư tỷ của mình, đồng môn hàng thật giá thật, một mặt là họ Trịnh kia, có người muốn hại người nhà của họ Trịnh kia, Trần Đại Hiệp hắn dù thế nào cũng không thể để mặc không lo.
Còn về nói bản thân bỗng dưng hy sinh ở đây để chặn đao giúp người nhà của Trịnh Phàm có đáng thật không, thì xin lỗi, Trần Đại Hiệp kiếp này làm bất cứ chuyện gì sẽ suy nghĩ rất nhiều, duy nhất sẽ không suy nghĩ đáng hay không đáng.
Chỉ là tất cả những điều này kết thúc quá đột ngột, cũng quá buồn cười. Cây trúc trong tay Trần Đại Hiệp từ từ cuộn trở về, tùy tiện ném ở trên mặt đất, trong lòng vậy mà có hơi mất mát.
Đáng tiếc rồi, một lần danh chính ngôn thuận có thể có cơ hội cưỡng chế mở nhị phẩm ở giai đoạn thực lực không tương xứng của bản thân đã mất như vậy rồi.
Sau đó, Trần Đại Hiệp bước tới trước mặt Kiếm Tỳ, khom lưng, cầm máu giúp Kiếm Tỳ.
Kiếm Tỳ dùng cằm chỉ y phục của mình, Trần Đại Hiệp hiểu ý, lấy ra mấy cái chai lọ.
- Dùng cái nào?
- Đều dùng.
Trần Đại Hiệp gật đầu, đều đổ ra một viên trong mỗi lọ nhỏ, giúp Kiếm Tỳ uống vào.
Được lợi từ quan hệ của bản thân với Phiền Lực, thuốc thượng hạng chân chính do các Ma Vương đích thân điều chế ra, Kiếm Tỳ có thể lấy được, đương nhiên mặt mũi của sư phụ cũng đủ lớn, nhưng có Phiền Lực ở đây, nàng có thể lấy được hai phần thậm chí ba phần.
Sau khi uống vào một loạt thuốc bổ khí bổ huyết hóa ứ, cố bổn bồi nguyên cộng thêm thời gian điều trị, sắc mặt Kiếm Tỳ rõ ràng đã trở nên tốt hơn không ít.
- Vừa nãy, cái mượn được là kiếm của sư muội, nhưng tại sao…
Kiếm Tỳ hơi nghi ngờ.
Nàng vốn đã cảm thấy bản thân tiêu đời rồi, Kiếm của sư phụ không mượn được, thực ra nàng đã chuẩn bị xong tâm lý kết thúc, nhưng ai ngờ, hy vọng này đến đột ngột như vậy.
Trần Đại Hiệp cười, nói:
- Diêu sư từng nói với ta, thiên hạ đương thời, Càn Quốc có hậu sơn, trông như là chỗ ở của tổ đình Luyện Khí sĩ, nhưng thực ra cách phát dương quang đại của Luyện Khí sĩ chân chính thực ra là người Sở.
- Người Sở?
- Đúng, là Sở Quốc, Luyện Khí sĩ được gọi là Vu. Diêu sư nói, thời kỳ Đại Hạ tám trăm năm trước, Vu là tiền thân của Luyện Khí sĩ, mà Vu là do triều đình sử dụng. Đám Luyện Khí sĩ hậu sơn Càn Quốc của chúng ta tiêu sái như thần tiên, nhưng ở Sở Quốc, Vu giả của bọn họ thực ra càng giống một thành viên trong nha môn triều đình. Năm đó tam Hầu mở biên, một đám lớn Vu giả đi theo Sở Hầu đến đất Sở, không phải vì Vu giả tin thờ Sở Hầu, mà vì mạch của Sở Hầu sớm nhất là tồn tại trông coi điều khiển Vu giả của Đại Hạ.
Vu giả, hoặc là Luyện Khí sĩ chú ý thiên mệnh, thích tính nhân quả, hở ra là duyên tới duyên đi, nhưng huyết mạch Hỏa Phượng trong người Hoàng tộc Hùng thị Đại Sở lại có thể khắc chế chết bọn họ.
Máu của Hỏa Phượng, linh hồn Hỏa Phường, loại lửa đó có lẽ không thiêu được tơ nhện, nhưng lại có thể khiến mạng lưới nhân quả những Luyện Khí sĩ kia đan dệt ra bị thiêu sạch sẽ.
- Sư muội là Hỏa Phượng linh đồng, Hỏa Phượng của nàng huyết mạch nguyên chất, trăm năm nay, nhìn cả Hùng thị Đại Sở cũng cực kỳ hiếm thấy. Cho nên kiếm của sư muội có lẽ bây giờ còn không đủ mạnh mẽ, nhưng Hỏa Phượng chi hỏa trên kiếm ý của sư muội lại có thể khiến các Luyện Khí sĩ vô cùng khó chịu.
Trần Đại Hiệp giơ tay chỉ tàn thi trên đất phía xa, nói:
- Bọn họ không phải bản tôn ở đây, nếu ta đoán không nhầm chắc là lửa thiêu đến chỗ bọn họ không thể chịu đựng. Nói trắng ra, là bản thân bọn nọ sơ ý, không ngờ tới sẽ gặp phải cái này.
- Ha ha.
Kiếm Tỳ cười, nói:
- Xem ra, lần này đúng là tiểu sư muội đã cứu ta một mạng. Mất mặt rồi, vốn nghĩ bảo vệ bọn họ trước, trước đó giết chết hai mụ điên này ở đây. Kết quả bản thân suýt nữa bỏ mạng, đến cuối cùng còn để người mình bảo vệ tới cứu mình.
- Người một sư môn, không cần phải chia rõ ràng như vậy, nếu không là xem như người ngoài rồi.
- Phải.
- Ta dẫn ngươi đi, về Nam Môn quan trước, tìm người truyền tin tức trở về, nếu không sư phụ lão nhân gia sẽ lo lắng.
- Được.
Trần Đại Hiệp cõng Kiếm Tỳ lên, lúc đi đột nhiên nhớ ra cái gì, hỏi:
- Ngươi và Lực tiên sinh đã ở bên nhau rồi sao?
- Không có.
- Vậy tại sao lúc trước ngươi lại nói ra lời như vậy?
Nghe vậy, mặt Kiếm Tỳ lập tức đỏ lên, nói:
- Phô trương thanh thế cho bản thân thôi.
- Ồ.
- Đợi sau khi ta du lịch trở về, ta sẽ ép hắn.
- Ồ.
- Hắn không ngốc.
- Điều này ta biết.
Trần Đại Hiệp đồng cảm sâu sắc.
- Sư đệ, ngươi cảm thấy sư tỷ ta có xứng với hắn không?
- Không xứng.
- …
Kiếm Tỳ.
Kiếm Tỳ giơ tay vòng qua cổ của Trần Đại Hiệp, nói:
- Nói giả.
- Xứng.
- Mấy năm nay, hắn càng ngày càng xa cách ta rồi.
- Ngươi trưởng thành rồi mà.
- Ý của ngươi là hắn vẫn luôn coi ta là con gái?
- Hoặc là… em gái?
- Nhưng ta không muốn, lão nương chỉ muốn để hắn làm nam nhân của ta, dù các ngươi thấy thế nào, ta đều cảm thấy hắn nên là nam nhân của ta, ta hiểu chuyện sớm.
- Nhưng ngươi lớn chậm.