Kiếm Tỳ phát hiện ra điều không đúng, giơ tay bóp cái cổ săn chắc của Trần Đại Hiệp, hỏi:
- Sư đệ à, mấy năm không gặp, sao cảm thấy ngươi thay đổi không ít?
- Ồ?
- Không phải ngươi vẫn là lưu manh đấy chứ?
- Không phải.
- Ngươi thành thân rồi?
- Không có.
- Vậy ngươi…
- Ba năm trước, ở Giang Nam, một nữ tử vì phạm tội tư thông, bị người phu gia dìm lồng heo.
- Ngươi đã cứu nàng?
- Phải.
- Sau đó, nàng đã đi theo ngươi?
- Phải.
- Ta đoán, chắc nàng là người đáng thương bị oan uổng, đúng không?
- Không phải, nàng thật sự đã tư thông với gia đinh trong nhà.
- Hơ…
- Trên đời này, đâu có chuyện trong sáng hoàn mỹ như vậy chứ, đúng không?
- Đúng không…
- Lời này, Trịnh Phàm từng nói với ta, hắn nói có một thời gian hắn rất thích vẽ vời, còn rất thích viết sách, hắn thích khiến thiện và ác của người trong thế gian, vặn vẹo đến tận cùng, xé rách đến tận cùng, đồng thời cũng sạch sẽ đến tận cùng. Nhưng trên đời này, có bao nhiêu thiện và ác đơn thuần?
- Ta biết hắn thích vẽ, cũng biết ăn thích viết sách, nhưng bình thường hắn cơ bản sẽ không làm những thứ này, giống như… kiếp trước học vậy. Đúng rồi, nữ nhân kia thì sao, câu chuyện tiếp theo thì sao? Nàng và ngươi ở bên nhau rồi?
- Nàng rất cảm kích ta.
- Đương nhiên rồi, cho nên đã lấy thân báo đáp?
- Không có, ba ngày sau, nàng đã trộm tiền trong tay nải của ta, đi rồi.
- Ồ… đi đâu rồi?
- Trốn rồi, trốn về nhà mẹ.
- Sau đó thì sao?
- Sau đó bị người nhà mẹ cho là nàng làm tổn hại phong tục, đánh gần chết, ném đến đất hoang, tự sinh tự diệt.
- Ngươi lại cứu nàng rồi?
- Phải.
- Rồi sau đó thế nào?
- Ta trị thương giúp nàng, một tháng sau, vết thương của nàng khỏi được bảy tám phần.
- Lấy thân báo đáp?
- Không có, nàng cũng trộm cả kiếm của ta, đi cầm rồi.
Kiếm Tỳ giống như nhận ra điều gì đó, hỏi:
- Cho nên kiếm của ngươi mất rồi, không phải giống sư phụ không kiếm thắng có kiếm sao?
- Phải, bị cầm rồi, lại không có bạc chuộc, nên kiếm mất rồi.
- Ta nhớ kiếm của ngươi, rất tốt.
- Năm đó lúc cướp tức phụ ở đất Sở với Trịnh Phàm, Tạo Kiếm sư từng đích thân tế luyện giúp.
- Ài, mất rồi thì mất rồi à?
- Mất rồi thì mất rồi thôi, còn có thể thế nào? Oan có đầu nợ có chủ, cũng không thể đi gây phiền phức cho ông chủ cửa tiệm chứ?
- Được, ta hiểu… ngươi.
- Nữ nhân kia thì sao? Lần này, nàng đã đi đâu?
- Nàng đã bị cướp, người còn bị bán vào kỹ viện.
- Nàng… đúng là xui xẻo.
- Ngày đầu tiếp khách, nàng đá khách nhân bị thương, sau đó suýt nữa bị khách nhân siết chết, lều đỏ của Tấn Đông không giống kỹ viện ở nơi khác, ở nơi khác người chết rất bình thường, chỉ cần có tiền là hết chuyện.
- Lại là ngươi cứu nàng?
- Phải, nàng chưa chết hẳn, bị cuốn chiếu ném ở bãi tha ma, ta phát hiện nàng trong bãi tha ma, hấp hối.
- Sư đệ, các ngươi đúng là có duyên.
- Sau đó, nàng lại chạy rồi sao?
- Không có, một năm tiếp theo, nàng đều không chạy, ta đi đâu, nàng đi theo đó.
Kiếm Tỳ mấp máy môi, giả vờ như rất lão luyện, hỏi:
- Đã ngủ chưa?
Trần Đại Hiệp lắc đầu, nói:
- Nàng coi thường phế nhân như ta.
Ánh mắt Trần Đại Hiệp nhìn chân giả kia của mình.
Năm đó lúc đi thích sát Trịnh Phàm, một chân của hắn bị Tiết Tam và người mù hợp sức phế mất, từ đó về sau, Trần Đại Hiệp đã dùng chân giả, hơn nữa còn là Tiết Tam đích thân thiết kế chế tạo. Mười năm nay, mỗi lần đến chỗ Trịnh Phàm đều có thể đổi một lần.
- Nàng đâu còn mặt mũi chê bai ngươi, không phải, sư đệ, ngươi cứ như vậy mà phải lòng nàng rồi sao?
- Không biết, ta chỉ cảm thấy nàng và ta có duyên, mỗi lần lúc sắp chết, ta đều có thể gặp được nàng, hơn nữa ta thề, ta không cố ý đi tìm nàng và quan sát nàng. Ngươi tin duyên phận không?
- Chắc tin.
- Ta và nàng, phiêu bạt một năm trước, sau đó lại tìm chỗ ở một năm.
- Vẫn… chưa từng ngủ?
- Không có, ban đầu mỗi lần nàng đều mắng ta, cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, cũng không tiểu một bãi xem bản thân là cái đức hạnh gì
- Sau đó thì sao?
- Sau đó, không còn mỗi ngày mắng một lần nữa.
- Nàng cũng không biết ngại mắng mỗi ngày.
- Đổi thành sáng tối đều phải mắng một lần.
- Sư đệ, ta không muốn nghe câu chuyện này của ngươi nữa, nhạt nhẽo quá rồi.
- Nàng chết rồi.
- Không hấp hối nữa?
- Không có, chết thật rồi, bị bệnh nặng, lang trung không chữa được, bệnh chết.
- Cuối cùng cũng chết rồi.
- Trước khi chết, nằm bệnh trên giường, nàng bảo ta lấy ống nhổ.
- Làm gì?
- Để ta soi gương.
Kiếm Tỳ giơ tay, bóp mạnh cánh tay thịt của Trần Đại Hiệp, mắng:
- Sư đệ, ngươi đúng là làm mất mặt sư môn chúng ta.
- Ừ.
Trần Đại Hiệp yên lặng.
- Vậy ban đầu tại sao ngươi nói ngươi không phải lưu manh nữa?
- Kiếp này, còn chưa có nữ nhân nào tiếp xúc với ta lâu như vậy.
- Ài…
Năm đó, lúc Trần Đại Hiệp còn trẻ, từng đẩy xe chở Diêu Tử Chiêm đến chỗ sâu của dãy núi Thiên Đoạn, còn có một Tô cô nương đi cùng, là Ngân Giáp vệ.
Lúc đó Trần Đại Hiệp còn có thể xưng là “thiếu hiệp”, người trẻ tuổi kia đang là lúc nóng nảy, nam nhân bình thường vào giai đoạn đó ai cũng không ngoại lệ.
Có điều, Diêu Tử Chiêm rốt cuộc coi như đã làm chuyện người làm, không đành lòng nhìn một kiếm khách tốt như vậy dây dưa với một Ngân Giáp Vệ như vậy, cho nên đã lợi dụng chức quyền của bản thân, cắt đứt tuyến mông lung đó.
Tất cả đều chưa nói ra miệng, thì cái gì đều không tính.
- Sư đệ, ngươi vào tam phẩm từ khi nào?
Kiếm Tỳ hỏi chuyện bản thân thật sự thấy hứng thú.
- Ngày nàng chết, ta nhìn ống nhổ…
- Ngươi không chê buồn nôn sao?