Có điều Đại Nữu nhìn về phía đại nương đứng ở phía sau, đã lập tức yên tâm lại.
Mẹ vốn muốn kéo đại nương lên cùng, nhưng đại nương đã từ chối.
Lại nhìn mẹ ruột nhà mình, Đại Nữu cảm thấy đây chắc là ngày vui vẻ nhất của mẹ ruột trong ký ức của nàng.
Nàng mặc đồ cao quý, giống như một con hươu nhỏ kiêu ngạo.
Đại Nữu không khỏi ghé vào tai của cha mình, nhỏ giọng nói:
- Cha, khóe miệng của mẹ sắp cười rách ra rồi.
Trịnh Phàm cười xoa đầu con gái nhà mình, nói:
- Để mẹ ngươi vui vẻ đi.
Năm đó Hùng Lệ Thiến là tự chủ động lựa chọn đá Khuất Bối Lạc ra đi theo hắn, giờ này phút này cảnh tượng này mới coi như là một kết luận cho sự lựa chọn năm đó của nàng.
Nam nhân nàng lựa chọn, đã chiến thắng tổ quốc của nàng.
Vinh nhục cá nhân và tình cảm nước nhà có lúc sẽ rất mâu thuẫn, nhưng lại không tồn tại ở chỗ Hùng Lệ Thiến, nàng đã từ bỏ tất cả nút thắt trong lòng, sống vì bản thân từ lâu.
Cho nên, sau khi Trịnh Phàm đánh thắng trận ở tiền tuyến, nàng rất vui mừng, là niềm vui từ đáy lòng.
Hoàng thái tử Sở Quốc đã bước tới trước mặt Trịnh Lâm, dịu dàng như ngọc.
So sánh ra, Thế tử Nhiếp Chính Vương điện hạ đứng trước mặt hắn có một loại cảm giác so sánh rõ ràng.
- A đệ, ngươi và ta cùng nhau.
Thái tử nói.
Hùng Lệ Thiến là một trong số bình thê của Nhiếp Chính Vương, cũng là chính thê, theo phép tắc, Thái tử quả thật là quan hệ biểu huynh đệ với Thế tử, mặc dù… không có quan hệ huyết thống.
Nhưng tiếng “a đệ” này vừa gọi ra, khóe miệng Trịnh Lâm đã co giật, là sự tồn tại sinh ra đã cửu phẩm, hắn kiêu ngạo, loại kiêu ngạo này hơn nửa là đến từ bản thân và thực lực bẩm sinh. Đương nhiên, không ngừng phấn đấu với cha hắn, khiến hắn bỏ qua sự phấn đấu cá nhân, hắn vẫn là một thế hệ thứ hai tôn quý nhất Chư Hạ đương thời.
A tỷ gọi hắn đệ đệ, hắn nhận, Thiên Thiên gọi hắn đệ đệ, hắn cũng nhận, quan hệ thân thích là một mặt, quan trọng vẫn là phân biệt đối xử trong nội bộ linh đồng, thế nào cũng dễ nói. Thái tử Sở Quốc trước mặt này, ngươi tính là cái thá gì, dám gọi ta là “a đệ”?
Trịnh Lâm bước qua, Trịnh Phàm nhìn động tác này của con trai mình, cũng may, con trai không trực tiếp ra tay.
Thái tử Đại Sở bị lạnh nhạt tại chỗ, hơi xấu hổ.
Trịnh Lâm lại không khiến nơi này hoàn toàn tẻ nhạt, bước tới trước mặt các Hoàng tử Sở Quốc, ở đó có một Hoàng tử bằng tuổi với mình, hắn xếp thứ ba. Vẻ mặt hắn lạnh lùng, có điều vẫn có thể nhìn ra hận ý ở sâu trong mắt hắn, rõ ràng cảnh hôm nay đối với hắn là vô cùng nhục nhã.
- Ngươi là lão tam Hùng gia?
Trịnh Lâm hỏi.
Tam hoàng tử nhìn Trịnh Lâm, trả lời:
- Là ta.
- Sau đại điển lần này, ngươi sẽ bị phái đến nhà ta làm chất tử?
“Chất tử” này thực sự quá bẽ mặt.
Tam hoàng tử hít sâu, nói:
- Là đến nhà thân thích.
- Ha ha.
Trịnh Lâm cười, giơ tay bắt lấy Tam hoàng tử.
Tam hoàng tử phát lực bả vai, lại không có tác dụng, cho dù đã bị phong ấn lại, thực lực của Trịnh Lâm trong số người cùng tuổi vẫn là nghiền ép tuyệt đối.
Cứ như vậy, Tam hoàng tử bị Trịnh Lâm kéo qua, nói với Thái tử:
- Ta và hắn tới bói quẻ.
- Cái này không hợp lễ nghi.
Thái tử trả lời.
Trịnh Lâm liếc nhìn Thái tử, buông cái tay tóm vai của Tam hoàng tử ra trước, lại qua loa kéo y phục của hắn xuống, nói:
- Đợi hắn từ nhà ta trở về, hắn chính là Thái tử rồi, ngươi ở đây, mới không hợp quy củ.
Mắt Thái tử đỏ lên.
Nghe lời này, trong lòng Tam hoàng tử đột nhiên trở nên phức tạp.
Trịnh Lâm giơ tay, cướp lấy mai rùa ở trong tay Thái tử.
Thái tử muốn phản kháng, Trịnh Lâm lại chợt tiến lên một bước, trong con mắt hoàn toàn phóng thích ra lệ khí của tiểu Ma Vương, Thái tử lập tức bị dọa tới nhụt chí.
Nói cho cùng, hắn được chọn là Thái tử, một là vì hắn là đích trưởng tử, danh chính ngôn thuận, hai là vì Sở Hoàng cho rằng bản thân sẽ sống rất lâu, cho nên không cần một Thái tử mạnh mẽ tới quấy nhiễu hắn. Hắn vốn chính là một người khá yếu đuối trong số các con trai của Sở Hoàng, ở trước mặt Trịnh Lâm, đương nhiên hắn không đủ nhìn.
Trịnh Lâm ném mai rùa vào trong tay Tam hoàng tử, chỉ chậu than phía trước, nói:
- Đi, ném qua đó.
Tam hoàng tử sững sờ tại chỗ.
- Ném qua đó!
Cơ thể Tam hoàng tử run lên, cuối cùng vẫn nâng mai rùa, bước tới trước chậu than, hắn không dám nhìn Thái tử ca ca của mình, cũng không dám nhìn phụ hoàng của mình, nhắm mắt lại ném mai rùa xuống.
Một đám Vu giả quỳ ở bên cạnh, quan sát thật kỹ mai rùa thay đổi.
Cuối cùng, sau khi mai rùa nứt ra, đồng loạt hô to:
- Ý trời đại cát! Ý trời đại cát!
Bên dưới tế đài, binh sĩ và tướng lĩnh quân Yến đồng loạt hoan hô, còn bên trận doanh của người Sở thì lại yên tĩnh không ít.
Người mù rất vui vẻ, lặng lẽ lấy một quả quýt, bóc ra. Tạ Ngọc An muốn đi, nhưng tốc độ bóc quýt của người mù thật sự quá nhanh, vừa quay người, một múi quýt đã xuất hiện trước mặt hắn.
- Đi đâu, vui vẻ với ta, ăn một cái.
Trịnh Lâm quay người qua, hắn không nhìn cha già nhà mình, mà nhìn về phía Sở Hoàng đứng ở đối diện cha già.
Trong mắt mang theo vẻ khiêu khích, sâu trong mắt Sở Hoàng phóng ra một tiếng Hỏa Phượng kêu trong cõi sâu xa, Trịnh Lâm đứng ở đó, sừng sững bất động.
Sở Hoàng mỉm cười, nói với Trịnh Phàm:
- Ghê gớm đấy, ghê gớm đấy.
Còn chưa đợi Trịnh Phàm lên tiếng, Đại Nữu được Trịnh Phàm bế đã cướp trước, nói:
- Đại cữu, a đệ rất bướng bỉnh, không nên thân, không nên thân.
Nói là không nên thân, nhưng trên mặt đã cười như nở hoa từ lâu.
- Ha ha.
Sở Hoàng cũng cười.
Lúc này, Cảnh Nhân Lễ tiến lên, tuyên cáo Bệ hạ nhà mình và Vương gia có thể ngồi.